Như thường lệ, sau buổi tối sẽ tới thời gian học tập.
Bởi vì mấy hài tử chưa kịp tiếp thu hết kiến thức đã học, Trương Thiết Trụ tạm thời không giảng thêm nội dung mới.
"Nhân chi sơ, tính bản thiện
Tính tương cận, tập tương viễn."
Tiếng đọc sách lanh lảnh, lặp lại một lần lại một lần.
Sáng sớm hôm sau, Trình Loan Loan bị Vương thẩm đánh thức.
Từ khi nàng đến thời đại này, thời gian thức dậy buổi sáng đã sớm hơn rất nhiều nhưng cũng không sớm bằng người dân ở đây.
Mỗi ngày lúc nàng thức dậy thì Vương Thẩm đã làm được khối việc. Lúc này, nàng còn đang thiêm thiếp thì tiếng của Vương thẩm đã từ ngoài vọng vào: "Nương Đại Sơn, đừng ngủ nữa, mau lên, có chuyện rồi!"
Triệu Phú Qúy xảy ra chuyện rồi.
Triệu Phú Qúy nằm dưới gốc cây hòe lớn, sắc mặt tái nhợt, có người gọi gã nhưng gã không có phản gì, thoạt nhìn giống như người đã chết.
Tuy nhiên, có lúc gã sẽ đột ngột giật mình, hoảng hốt nói mê sảng.
"Ta sai rồi, Triệu Hữu Kim, ta sai rồi."
"Hữu Kim, ngươi buông tha cho ta đi, ta dập đầu xin ngươi."
"Đừng tới đây, đừng giết ta."
Nương của Triệu Phú Qúy ngồi ngoài vòng cây, không ngừng lau nước mắt, khóc thắt ruột gan.
Rất nhiều thôn dân đứng vây xem.
"Triệu Hữu Kim hiển linh rồi. Phú Quý lần này chắc không sống được."
"Gã ta lúc bắt nạt cô nhi quả phụ thì cũng nên nghĩ đến kết cục này."
"Có ai nghĩ đến Triệu Hữu Kim sẽ hiển linh như thế, nghĩ lại vẫn còn thấy rợn người, sau lưng như tràn đến từng đợt khí lạnh."
"Con của ta!" Nương của Triệu Phú Qúy gào khóc. "Ngươi khi còn nhỏ thích trộm cắp. Lúc ấy ta chỉ nghĩ ngươi còn nhỏ không hiểu chuyện, không dạy dỗ ngươi. Ta làm sao có thể nghĩ tới giờ lại gây ra đại họa. Ta sai rồi, là nương sai rồi, nương không dạy bảo ngươi tử tế."
Trời đã sáng hẳn, dưới gốc cây hòe tụ tập đầy người.
Trình Loan Loan chen chúc giữa đám người, nàng nhìn thoáng qua thì thấy gương mặt của Triệu Phú Qúy không chỉ tái nhợt mà còn có sắc đỏ bất thường, trông giống như là bị dọa đến phát sốt.
Nàng chậm rãi nói: "Ta cùng cha của Đại Sơn đã bàn bạc qua, cha Đại Sơn đồng ý cho một người vào trong chiếu cố cho Triệu Phú Qúy."
Nương của Triệu Phú Qúy lập tức nói: "Cho ta vào đi, ta là nương của hắn, hắn có chết thì cũng phải chết trong lòng ta."
Trình Loan Loan lắc đầu: "Không được, ngài đã lớn tuổi rồi."
Nếu không may có chuyện gì xảy ra thì Triệu Hữu Kim sẽ bị người ta thóa mạ cả đời.
Đúng lúc này, Trương thị lén lút xuất hiện trong đám người.
Nàng ta nghe tin Triệu Phú Qúy nên cũng muốn đến nhìn gã một chút, nàng ta cũng không muốn Triệu Phú Qúy xảy ra chuyện. Suy cho cùng, trong vô số gian phu của nàng ta, Triệu Phú Qúy là người rộng lượng nhất. Nếu Triệu Phú Qúy chết thì người trong thôn sẽ không ai muốn dính líu tới nàng ta nữa.
Trương thị vừa xuất hiện thì đã bị thôn dân phát hiện, nàng ta bị đẩy lên trước.
"Chậc, để cho Trương quả phụ vào chăm sóc đi, nàng ta không phải bám dính lấy Triệu Phú Qúy à, người ta đã có thê tử mà vẫn cứ tán tỉnh."
"Trương quả phụ, ngươi cũng coi như là nữ nhân của Triệu Phú Qúy, giờ gã thành ra như vậy, ngươi không vào nhìn một chút sao?"
Trương quả phụ bị dọa tới sắc mặt trắng bệch. Nơi này có oan hồn của Triệu Hữu Kim trấn giữ, nàng ta vào đó khẳng định sẽ bị hù chết.
Nàng ta liều mạng lắc đầu: "Ta với hắn một chút cũng không liên quan, việc gì ta phải vào trong chiếu cố hắn ta. Ta còn phải trở về làm việc. Mau tránh ra!"
Nàng ta cúi đầu, thoắt cái đã chạy biến.
"Để ta vào đi!"
Phú Quý thẩm từ trong đám người đi ra.
Sắc mặt nàng ta trông rất kém, xám xịt còn lẫn chút xanh xao.
Nàng ta không chút do dự tiến đến chỗ gốc cây hòe.
Trình Loan Loan có chút thất vọng.
Nàng còn tưởng rằng Phú Quý thẩm đã hết hy vọng với Triệu Phú Qúy, không ngờ nàng ta vẫn khăng khăng một mực chiếu cố một nam nhân như vậy.
Thôi, nữ nhân cổ đại luôn xem trượng phu là trời, nàng cũng không thể dùng quan niệm hiện đại của mình để đánh giá được.
Trình Loan Loan tùy ý bước hai bước rồi cắt nguồn điện, chờ Phú Qúy thẩm tiến vào trong rồi mở lại.