"Lý chính thúc, chuyện này ta làm sao có thể cảm tạ thúc mới được đây..."
Trên mặt Trình Loan Loan mang theo ý cười, suy nghĩ một đỗi.
Nàng nói tiếp: "Không bằng thế này đi, thạch băng mà lý chính thúc giúp ta bán, ta sẽ chia cho thúc một phần tiền lời..."
Ở công ty trước đây của nàng, tiền hoa hồng cho nhân viên bộ phận khách hàng thị trường rất cao, bàn thành công một hợp đồng là có thể nhận được từ 10 đến 20 phần trăm, chuyện mà lý chính thúc đang làm bây giờ cũng giống như chăm sóc khách hàng nên nàng tuyệt đối không qua loa chuyện trích phần trăm.
Lý chính nghe xong, liên tục xua tay nói: "Nương Đại Sơn làm như vậy là quá khách khí rồi, ta chỉ truyền lời giúp ngươi mà thôi, làm sao còn mặt mũi đòi ngươi một phần tiền lời, ngươi làm ăn buôn bán cũng không dễ dàng gì..."
Nói tới đây, Lý Chính ngừng một lát.
Tuy rằng ông không biết nương Đại Sơn kiếm lời được bao nhiêu, nhưng ông nhớ rõ những khách sạn tửu quán ghi trên giấy này, mỗi ngày cần một nghìn bát thạch băng, một bát hai văn tiền, vậy doanh thu là hai lượng bạc. Trừ chi phí đi thì nương Đại Sơn hẳn là có thể kiếm được nửa lượng bạc, cứ tiếp tục như vậy, nương Đại Sơn sớm muộn gì cũng mua được miếng đất hoang dưới núi kia thôi.
Nhưng chuyện nương Đại Sơn kiếm được tiền là nhờ vào năng lực của nàng, ông không thể che giấu lương tâm đòi chia tiền được.
Lý chính nói: "Lần này huyện lệnh đại nhân ban thưởng năm mươi lượng bạc đều là nhờ nương Đại Sơn, nếu không thôn chúng ta một xu quỹ công cũng không có, làm chuyện gì cũng không được, số bạc này cũng coi như đủ chống đỡ."
Sau này vẫn còn sống với nhau, Trình Loan Loan cũng không xoắn xuýt chuyện này nữa, nàng nói: "Ngày mai phải cung cấp hơn một nghìn bát thạch băng, chỗ ta không đủ người, không biết có thể nhờ lý chính thúc tìm giúp ta hai người được không? Cha Thiết Trụ và cha Thiết Xuyên, buổi chiều dành ra hơn một canh giờ là được rồi."
Cha của Thiết Trụ là Triệu An Giang, cha của Thiết Xuyên là Triệu An Hà, đại nhi tử và nhị nhi tử của lý chính.
Lý chính vui vẻ đồng ý.
Trình Loan Loan đi đến nhà hàng xóm tìm cha Nê Thu là Vương Vĩnh Thành, vừa mở miệng, Vương thẩm đã đồng ý thay nam nhân nhà mình, thậm chí còn không hỏi tiền công là bao nhiêu.
Cho tới bây giờ, có tổng cộng năm người giúp chà thạch băng, trước mặt mỗi người đều có một cái chậu gỗ, không có cách nào đặt ở trong nhà chính được.
Lại nói, công đoạn lọc thạch băng cũng không gian để thực hiện, còn cần lượng lớn chậu gỗ, thùng gỗ để chứa.
Trình Loan Loan bảo Triệu Tứ Đản đến nhà cũ mượn đồ, nhưng vẫn không đủ, vì vậy nàng chỉ có thể đến mượn nhà của Vương thẩm, chậu gỗ thùng gỗ bày đầy một sân.
"Đại Sơn, con xem có thể bao hậu viện thành một cái không gian hay không, xung quanh dùng hàng rào vây lại, phía trên dùng cỏ tranh phủ lên." Trình Loan Loan vừa nghĩ vừa nói, "Ở đây xây thêm một cái bếp lò, chuyên dùng để đun nước và chà thạch băng..."
Triệu Đại Sơn gật đầu: "Con đi làm ngay bây giờ."
Lúc hắn đang dọn cỏ ở sân sau thì Triệu Nhị Cẩu và Triệu Tam Ngưu lên núi chặt cây, Triệu Tứ Đản ra bãi đất hoang tìm cỏ lau, bốn huynh đệ phân công làm việc, chậm rãi làm xong những thứ cơ bản rồi, tạm thời không có mái che cũng không sao, miễn là chắn được tầm nhìn của người đi ngang qua là được.
Còn chưa làm xong, đám người Triệu An Giang lục tục đi tới.
Trên mảnh đất trống ở sân sau được bao quanh lại đặt năm cái chậu gỗ, trong chậu là thạch băng.
Trình Loan Loan nói: "Chà nửa cân thạch băng giá năm văn tiền, một ngày tối đa là một cân rưỡi, mọi người lượng sức mà làm, nếu có gì không hiểu cứ hỏi cha Đại Vượng."
Triệu Hữu Ngân gật đầu: "Đại tẩu, nơi này cứ giao cho ta, tẩu đi làm chuyện khác đi."
Trình Loan Loan biết hắn làm việc chắc chắn nên cũng không ở bên cạnh trông chừng nữa.