Lúc Trình Chiêu mới ba tuổi đã thể hiện được thiên phú học tập cực mạnh.
Lão tú tài trong thôn rất yêu thích hắn, không thu một văn tiền thúc tu nào, mỗi ngày đều để Trình Chiêu theo bên người dạy hắn đọc sách viết chữ.
Sau khi lão tú tài truyền hết một bụng tri thức cho hắn xong, Trình Chiêu liền khăn gói lên trấn Bình An, đến một thư viện tư thục tiếp tục học tập, thi đỗ học vị đồng sinh liền tiếp tục vào thư viện Nam Phủ rèn luyện.
Hắn là người trẻ tuổi nhất trong mười dặm tám thôn đỗ đồng sinh, tất cả phu tử trong thôn đều nói sang năm hắn nhất định có thể đỗ tú tài.
Trình lão thái thái thích nhất chính là đại tôn tử này của bà ta, bà ta tình nguyện ăn cám ăn trấu cũng phải dành bạc cho Trình Chiêu đọc sách.
"Chiêu nhi, sao sớm như vậy mà cháu lại trở về?"
Trình Chiêu mặt mày u ám, liền hỏi: "A nãi, ngài vừa mới đi đâu về?"
"Ta vừa đến nhà của nhị cô, nhị cô cháu thật chẳng phải thứ tốt đẹp gì!" Trình lão thái thái không nhịn được, chửi ầm lên: "Nàng đã nói sẽ cấp bạc cho cháu đọc sách thế mà mới có hai lượng bạc đã tiếc, còn tìm người tới đuổi ta đi. Lão bà ta đây chính là mẫu thân của nàng, nàng đối xử với ta như vậy là đại bất kính! Chiêu Nhi, sau này cháu đỗ tú tài, cứ mặc kệ nhị cô của cháu, nàng không đối tốt với cháu, còn chê bai con cháu nhà ta, thật không biết xấu hổ. Sau này nàng đừng mong sẽ có được lợi lộc gì từ nhà ta."
Trình đại tẩu từ trong đi ra, liền nói: "Nương, con đã nói ngài đừng đến tìm nhị cô, đầu nàng chắc là bị cửa kẹp hay lừa đá rồi mới dám đối nghịch cùng Trình gia ta. Về sau Chiêu nhi nhà ta có tiền đồ, chắc chắn phải tới cửa Triệu gia lượn một vòng, một văn tiền cũng không cho nhà họ, xem nàng có thể làm gì chúng ta."
Hai người kẻ xướng người họa, mang Trình Loan Loan hung hăng mắng một trận.
Nghe những lời này, trong lòng Trình Chiêu cảm thấy có chút phức tạp.
Trước đây lúc nhị cô hay mang đồ tốt về nhà, nương cùng a nãi không tiếc khen ngợi vài câu.
Hiện giờ nhị cô không có ý giúp đỡ Trình gia, người nhà hắn liền không tiếc lời nhục mạ.
Nhị cô trước đây thật sự đã giúp đỡ nhà họ rất nhiều, chính bản thân hắn cũng đã dùng không ít bạc của nhị cô. Hiện tại chỉ vì nhị cô không giao bạc liền muốn phủ định hết thảy sao?
"Ôi, sao ta lại có thể nói những lời này trước mặt Chiêu Nhi chứ, thật là làm bẩn tai nhi tử của ta."
Trình đại tẩu cười ha ha nói: "Chiêu nhi, hôm nay sao con lại đột nhiên trở lại, có phải là thiếu bạc tiêu không? Nương ở đây còn vài văn tiền, con mang theo về thư viện đi, đừng có tiết kiệm, cái gì cần mua cứ mua, đừng để đồng học chê cười."
Trình Chiêu ngập ngừng nói: "Từ hôm nay trở đi con không đọc sách nữa."
Trình lão thái thái sửng sốt: "Chiêu nhi, cháu đang nói gì?"
Trình đại tẩu cũng trợn tròn mắt: "Chiêu nhi, con đang nói mê sảng gì vậy?"
"Hành lý cùng sách vở con đều đã mang về đây." Trình Chiêu mím môi: "Con sẽ không trở lại thư viện Nam Phủ."
Trình lão thái thái nhìn thấy hai rương đồ dưới chân tôn tử nhà mình, liền đi đến mở ra thì thấy bên trong thật sự toàn là sách vở, không giống như đang nói giỡn.
Giọng bà ta trở nên khô khốc: "Cũng tốt, ở nhà tập trung đọc sách cũng được, sang năm lại lên kinh thi tú tài, chẳng qua trong nhà không ai có thể giảng dạy cho cháu, cháu vẫn là nên đến thư viện đi. Cháu cứ yên tâm, phí thúc tu a nãi chắc chắn sẽ tìm cách gom đủ, cháu đừng lo lắng, chuyên tâm đọc sách là quan trọng nhất."
Trình Chiêu cúi gầm mặt, ánh mắt trở nên u ám: "Cháu đã bị thư viện gạch tên, không có người bảo lãnh thì không thể tham gia khảo thí."
1
"Con nói cái gì!" Trình đại tẩu lập tức bùng nổ: "Thư viện Nam Phủ điên rồi sao, vì sao lại xóa tên của con? Không được, nương phải đi đòi công đạo cho con! Thiên lý ở đâu, vương pháp ở đâu, nhi tử nhà ta ưu tú như vậy cớ gì không được thi tú tài! Đi, chúng ta lên trấn trên!