XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Trình Loan Loan cắt điện.

Nàng đi vào, nhìn thoáng qua tình hình của Triệu Phú Quý ở cự ly gần, hắn ta bị dọa thành như vậy nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng.

Dọa một chút cũng tốt, sau này cả thôn đều không có người dám không có mắt đến quấy rầy nàng.

Nàng lạnh nhạt mở miệng nói: "Hài tử của tức phụ Đại Sơn đã được bảo vệ, cha Đại Sơn cũng không muốn làm khó dễ Triệu Phú Quý nữa, ngươi mang hắn ta về đi."

Phú Quý thẩm cúi đầu: "Nương Đại Sơn, thật sự xin lỗi."

Nàng ta là phụ nhân đã quen làm việc nặng nhọc, dùng sức kéo Triệu Phú Quý lên, kéo hắn ta đi ra dưới tàng cây hoè.

Một đám người ở bên cạnh đến xem náo nhiệt.

"Thật sự là gặp quỷ rồi, lúc trước cây hoè không cho người lại gần, lúc này lại không có việc gì."

"Hài tử của nàng dâu Đại Sơn được bảo vệ, Triệu Hữu Kim hết giận, tự nhiên sẽ bỏ qua cho Triệu Phú Quý."

"Ta đi qua thử xem, cảm giác quá tà ma."

Có người đi về phía bên này.

Trình Loan Loan lặng yên mở nguồn điện.

Nàng sợ người trong thôn quá tò mò, móc dây diện mà nàng chôn dưới đất ba thước lên, dây điện này còn có tác dụng khác nữa, nhưng phải đợi hơn nửa đêm mới có thể lấy lại.

Nàng lạnh nhạt mở miệng nói: "Mọi người tới nơi này tốt nhất nên cẩn thận một chút, cha Đại Sơn còn chưa đi đâu."

Nàng xoay người bỏ đi.

Đám đông không dám lại gần, nhưng có một số người không tin vào ma quỷ, là Trương Vô Lại.

Gã lững thững đi tới, từng bước đi chậm rãi, sau đó cảm nhận được cảm giác tê dại truyền tới, gã vội vàng lui về phía sau tránh đi.

Thật sự mẹ nó gặp quỷ, chỉ có Triệu Trình thị là có thể đi vào, những người khác đều không vào được, chẳng lẽ thật sự là Triệu Hữu Kim hiển linh?

Trương Vô Lại vốn còn có chút tâm tư không nên có, nhưng lúc này chỉ có thể ép xuống.

Trình Loan Loan về đến nhà, trên xe bò đã chất đầy thùng gỗ, tổng cộng có mười bảy thùng gỗ, xe bò hoàn toàn không thể nhét vừa, hai thùng gỗ phải chồng lên nhau, dùng dây cỏ cố định để tránh bị lật, sau khi thùng gỗ được đặt ngay ngắn, trên xe cũng không còn chỗ ngồi nữa.

Trình Loan Loan và Triệu Nhị Cẩu, còn có Trình Chiêu, chỉ có thể đi bộ đến thị trấn theo xe bò.

Những thị trấn như trấn Bạch Vân, trấn Phượng Hoàng cũng cách đây không xa, nhưng cùng trấn Bình An, trấn Hà Khẩu là hai phương hướng, Triệu Đạt nói đi trước đến trấn Bạch Vân, sau đó chuyển hướng đến trấn Hà Khẩu, như vậy sẽ tiết kiệm một chút lộ trình.

Một số tửu lâu, tửu tứ ở trấn Phượng Hoàng và trấn Bạch Vân đều do lý chính giúp đỡ đàm phán, lần này Trình Loan Loan đi tới, muốn một lần nữa xác định số lượng cung cấp hàng ngày và giá nhập, lúc này mới một tay giao tiền một tay giao hàng, tất cả đều rất thuận lợi.

Cửa hàng cung cấp hàng hơi nhiều nàng bảo Triệu Nhị Cẩu phải cẩn thận nhớ kỹ, sau này nàng sẽ không đến giao hàng nữa, muốn Nhị Cẩu làm quen với chuyện này.

Tiếp theo là đến trấn Hà Khẩu.

Sau khi nhập hàng cho Cát Tường tửu lâu và Túy Tiên lâu xong, Trình Loan Loan mang theo hai hài tử đến Đức Hoà Đường.

Còn chưa đi vào đã có người vây quanh Trình Chiêu chỉ trỏ.

"Nhìn kìa, chính là hắn."

"Sao hắn còn mặt mũi đến cửa thư viện Nam Phủ cơ chứ."

"Hắn có mặt mũi gian lận, đương nhiên có mặt mũi đến nơi này, thật sự là sỉ nhục khí khái của văn nhân."

"......"

Trình Chiêu mím chặt môi, đường môi keo căng thành một đường thẳng.

Trình Loan Loan đại khái đã hiểu được, nàng đoán được từ trước rằng Trình Chiêu khẳng định không phải bởi vì thiếu tiền mới không đọc sách, xem ra quả thật còn có ẩn tình gì khác.

Tối hôm qua nàng đã quan sát đại chất tử này, nhìn thế nào thì đại chất tử này cũng không giống người biết gian lận.

Nhưng bây giờ, không phải lúc để hỏi điều này.

Nàng giả vờ như không nghe thấy tất cả những lời nghị luận kia, kéo Trình Chiêu đi vào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi