XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Trình Chiêu không trả lời, hắn vào phòng lôi hai chiếc hòm xiểng hôm qua vừa bỏ vào ra, giọng nói lạnh nhạt: "Cháu tạm thời không thể đi học, cháu đã tìm được một công việc dạy học nuôi sống bản thân, a nãi không cần lo lắng cho cháu."

"Cháu dạy học gì chứ, vậy không phải là làm chậm trễ việc thi tú tài sao?" Trình lão thái thái nóng nảy: "Chiêu nhi, ta bảo lý chính đi hỏi rồi, ở trấn Phượng Hoàng có thư viện còn chiêu sinh, đợi lát nữa bảo cha cháu đưa cháu qua đó báo danh. Cháu nhất định phải đi học, nhất định phải làm tú tài...."

Trình Chiêu lắc đầu.

Một trong những người vu hãm hắn chính là nhi tử ruột của Huyện lệnh trấn Phượng Hoàng. Nếu hắn đến bên đó học thì chính là chui đầu vô lưới.

Hiện giờ, chỉ có thể đi bước nào tính bước nấy.

"A nãi, ngài đừng quản cháu." Trình Chiêu cứng rắn lùi về phía sau một bước: "Cháu năm nay mười tám, sắp mười chín tuổi rồi, có một số việc cháu nên tự mình xử lý, cháu nhất định sẽ vượt qua cửa ải khó khăn này."

Hắn không hề quay đầu lại mà đi ra ngoài.

1

Trình lão thái thái muốn đuổi theo nhưng lúc này trong nhà chỉ có một mình bà ta đang nấu cơm, bếp đang cháy, trong nồi còn có đồ ăn, không rời đi được. Bà ta liền cứ như vậy trơ mắt nhìn đại tôn tử của mình biến mất ở cổng thôn Trình gia.

Ở bên này Trình Loan Loan cùng Triệu Nhị Cẩu vừa đến cửa nhà.

Còn chưa kịp dỡ thùng gỗ, chậu gỗ từ trên xe bò xuống thì chợt nghe thấy loạt tiếng nhốn nháo trong thôn.

"Không hay rồi! Châu chấu đến rồi."

1

"Trời ơi! Sao lại nhiều châu chấu đến vậy."

"Đừng gấp đừng hoảng, chừng đó châu châu còn không bằng một phần mười năm trước, mọi người nhất định phải bình tĩnh."

"Trở về lấy dụng cụ đuổi châu chấu đi."

Triệu Đạt lăn xuống từ trên xe bò, nhanh chóng chạy về nhà.

Trình Loan Loan cùng Triệu Nhị Cẩu cũng vội vàng xuống khỏi xe bò, trên tay mỗi người đều cầm dụng cụ, đập đập gõ gõ, ý đồ dùng âm thanh đuổi châu chấu đi.

Trên bầu trời, một đám nhỏ châu chấu bay đến, không coi là nhiều nhưng cũng tuyệt đối không ít, tuy từng đó châu chấu không đến mức ăn sạch toàn bộ hoa màu nhưng khẳng định sẽ tạo thành tổn thất không nhỏ cho mùa thu hoạch.

Người ở thôn Đại Hà tựa như phát điên, đập đập gõ gõ khắp ruộng lúa để xua đuổi châu chấu.

Không biết qua bao lâu, châu chấu hợp thành đàn chậm rãi biến mất, người trong thôn mệt mỏi ngồi trên bờ ruộng, cả đám người nghĩ lại còn rùng mình.

Châu chấu có thể rỉa sạch số lương thực lớn gấp ba hình thể của mình trong nháy mắt, trong thời gian ngắn như vậy, đã có người tổn thất vô cùng nghiêm trọng, ít nhất đã bị ăn hết nửa mẫu lúa. Mặc dù có tổn thất nhưng vẫn còn tốt hơn nhiều năm trước.

Năm trước, mới trong thời gian nửa ngày mà hàng nghìn mẫu ruộng của cả thôn đã bị ăn sạch sẽ.

Rất nhiều người không dám nhớ lại tình cảnh kia.

Lý chính mang vẻ mặt nghiêm túc hỏi thăm tổn thất của từng nhà, trên cơ bản đều bị ăn mất hoặc nhiều hoặc ít, chỉ có nhà Trình Loan Loan cùng nhà Vương thẩm không có dấu vết bị châu chấu xâm phạm.

Vương thẩm cười tít mắt: "Nhiều châu chấu bay đến như vậy nhưng lại không ăn lúa của nhà ta, ta cũng không hiểu được vì sao."

Nàng ấy cầm rất nhiều dụng cụ để xua đuổi châu chấu, kết quả châu chấu hoàn toàn không cho nàng ấy cơ hội.

Trình Loan Loan nhìn về phía ruộng lúa nhà mình, mấy chục con vịt Triệu Tứ Đản xua xuống đang an nhàn thảnh thơi bơi lội, nhìn dáng vẻ đúng là đã ăn no.

Nàng mở miệng nói: "Vịt là thiên địch của châu chấu, trong ruộng của ta và Vương thẩm đều có vịt, đương nhiên châu chấu sẽ chọn ruộng lúa không có châu chấu."

Mọi người không tin tưởng lắm việc vịt có thể ăn được châu chấu, vịt không thể bay, châu chấu có thể bay, mọi người bắt không được thì vịt có thể bắt được sao?

Lúc bọn họ nhìn về phía đàn vịt, mấy con vịt còn chưa ăn no vô cùng nhanh chóng ngóc đầu lên, vươn mỏ ra, một ngụm mổ được một con, sau đó nuốt vào, tiếp tục tìm kiếm con tiếp theo.

Lý chính vung bàn tay to lên: "Hôm nay châu chấu đến xem như cảnh tỉnh chúng ta, còn không đến nửa tháng nữa là đến mùa thu hoạch, tuyệt đối không được để xảy ra sự cố ở thời điểm mấu chốt này, nếu trong nhà còn dư tiền thì nhanh chóng đi mua vịt thả xuống dưới ruộng nuôi, có thể phòng được chừng nào hay chừng nấy."

Mọi người vội vàng gật đầu.

Vịt có thể đuổi châu chấu, có thể đẻ trứng, còn có thể mổ thịt hầm canh ăn, nuôi vịt là chuyện một vốn bốn lời, làm gì có đạo lý không đồng ý.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi