XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Triệu Tứ Đản cầm trong tay một khối bánh hỉ, cắn một miếng nhỏ, đắc ý nói: "Ăn ngon thật, con để dành một nửa mang về cho nhị ca ăn."

Trình Loan Loan hỏi hắn: "Vì sao chỉ cho nhị ca?"

"Bởi vì hôm nay tâm trạng của nhị ca hôm nay không tốt lắm." Triệu Tứ Đản như ông cụ non, thở dài một hơi, "Nương, con nói nhỏ cho nương biết, thật ra nhị ca rất thích Thủy Cần tỷ, con cảm thấy nhị ca còn đẹp trai hơn Thiển Căn ca, cũng thông minh hơn Thiển Căn ca, sao Thủy Cần tỷ lại không gả cho nhị ca chứ?"

Trình Loan Loan nói thẳng: "Bởi vì nàng không thích nhị ca con."

Thích một người thì sẽ không để ý đến điều kiện gia đình đối phương, một khi bắt đầu so đo những thứ này thì đã nói lên không đủ thích.

Nhà Triệu Thiển Căn chỉ có một đứa con trai là hắn, ruộng có, nhà cửa rộng rãi, về sau tất cả trong nhà đều là của một mình Triệu Thiển Căn, Tôn Thủy Cần đương nhiên sẽ lựa chọn Triệu Thiển Căn có điều kiện tốt hơn.

Trình Loan Loan dặn dò: "Tứ Đản, sau này con tìm tân nương tử thì nhất định phải cảnh giác cao độ, mắt của nhị ca con quá mù."

Triệu Tứ Đản không hiểu hỏi: "Nhưng mà Thủy Cần tỷ thật sự rất xinh đẹp."

Trình Loan Loan: "..."

Được thôi, nam nhân đều là động vật thị giác, đến cả Tứ Đản mới mười tuổi cũng bị thị giác chi phối, Triệu Nhị Cẩu thua trên tay Tôn Thủy Cần cũng không oan.

Ra khỏi nhà Triệu Thiển Căn, mẫu tử hai người đi đến nhà Triệu Phú Quý.

So với bên kia náo nhiệt, bên này có vẻ hơi quạnh quẽ, người tới dính hỉ khí đi vào lập tức đi ra, sắc mặt rất khó coi

Trình Loan Loan đi vào mới hiểu được là chuyện gì xảy ra.

Rõ ràng là ngày đại hỉ, Triệu Phú Quý lại ngồi trên ghế nhà chính hùng hùng hổ hổ: "Trong nhà một hạt gạo cũng không có, còn cưới dâu cái gì, thêm một người thì thêm một cái miệng, ai mà nuôi nổi, vốn dĩ đã không có lương thực còn đi khắp nơi mượn lương thực làm bánh hỉ, bà nương như ngươi chính là không làm được lấy một chuyện gì ra hồn... Đã nói cuối năm lại cưới, một hai phải cưới vào lúc này, tay chân lèo khèo, sao trông cậy vào nàng xuống đất thu hoạch lúa hay sao..."

1

Phú Quý thẩm quăng đồ vật trong tay ra, tức giận nói: "Ngươi lăn giường với Trương quả phụ, náo loạn lớn như vậy ta có nói cái gì không, con của ngươi cưới dâu ngươi cũng không lo được, ngươi làm cha như vậy sao? Ta biết ngươi không thích người nhà mẹ đẻ ta, cũng không thích cháu gái nhà mẹ đẻ ta, nếu không thì để Đại Đầu với nương tử nó chia ra ở riêng, đúng lúc bên kia có cái nhà nát, cho bọn nó ở riêng với nhau..."

Nàng dâu của Đại Đầu trợn to hai mắt nhìn, ngày đầu tiên nàng gả đến đây đã bị phân ra ngoài, đám người trong thôn kia sợ là sẽ dùng nước bọt dìm chết nàng.

Nàng vừa định lên tiếng đã bị Triệu Đại Đầu đè xuống.

Triệu Đại Đầu đã sớm biết tâm tư mẫu thân mình, sau khi phụ thân hắn làm ra việc vô liêm sỉ đó, ngày ngày ở nhà phát giận, diễu võ dương oai.

Hắn cũng muốn phân ra sống riêng, mở miệng nói: "Nếu cha cảm thấy ta cưới dâu là liên lụy, vậy ta với nương tử chia ra ở riêng......"

Triệu Phú Quý tức gần chết, mấy ngày nay gã đã không lui tới với Trương quả phụ, bà nương của gã còn ngày ngày đem chuyện này ra nói, bây giờ lại lấy chuyện ở riêng ra uy hiếp.

1

Gã cười lạnh: "Chia nhà thì chia nhà, một mẫu ruộng cũng đừng mơ được chia cho, có chết đói đừng quay đầu tới tìm ta."

Phú Quý thẩm lạnh lùng nói: "Cái nhà này cũng chứa không được ta, ta cũng ra ở riêng với Đại Đầu."

Triệu Tiểu Đầu rưng rưng nước mắt nói theo: "Nương, đại ca, con cũng đi với..."

Hai nha đầu nhỏ hơn cũng lắp bắp từ trong nhà đi ra.

Phú Quý thẩm hỏi: "Không có ruộng nương, sau này một hạt gạo cũng không có ăn, bên kia là cái nhà tranh rách nát, ở cũng ở không tốt, các con thật sự muốn đi cùng à?"

Mấy đứa nhỏ bên cạnh cùng nhau gật đầu.

Triệu Phú Quý tức giận đập chén trà trong tay, bánh hỉ để trên bàn cũng bị gã ném lên đất, bánh hỉ lăn đầy đất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi