XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Trình Loan Loan bảo Đại Sơn xách toàn bộ thịt rừng vào trong nhà.

Hai con gà rừng, bốn con thỏ rừng, một con sóc, tất cả đều vừa chết không lâu, trên thân vẫn còn hơi ấm.

Bốn tiểu tử vây quanh mấy con mồi, đáy mắt bốc lên ánh sáng xanh.

Lại nói tiếp, trong nhà đã một thời gian không được ăn mặn rồi. Lần trước được ăn thịt thỏ một lần, mấy hài tử vừa nghĩ đến mùi vị kia, nước miếng liền không ngăn được nhỏ giọt xuống.

Trình Loan Loan ôm Tiểu Hắc hỏi: "Mi đây là không muốn trở về với nương của mình sao?"

Tiểu Hắc kêu lên ư ử, chui vào trong ngực Trình Loan Loan, rõ ràng là không muốn rời đi.

1

"Được rồi, ta cứu mi, nuôi mi, mấy thứ này coi như là tạ lễ mà nương mi đưa tới, cùng với tiền ăn của mi." Trình Loan Cong cười rộ lên: "Nhị Cẩu Tam Ngưu, các con mau đi giao hàng đi. Đại Sơn, con đem những con mồi này xử lý hết cho nương. Thỏ làm hai con, gà rừng hầm một con cho thê tử con uống, con còn lại giữ lại ngày mai hầm. Còn có hai con thỏ và con sóc thì làm sạch rồi treo dưới mái hiên để hong khô, sau này ăn dần dần."

Triệu Đại Sơn vội vàng chạy đi xử lý.

Triệu Tứ Đản làm việc như có thêm sức lực, lúc đi đuổi vịt, hắn kể lại thật sinh động câu chuyện tối hôm qua.

"Các ngươi biết không, Tiểu Hắc nhà chúng ta là sói đấy, chính là loại sói ăn thịt người trên núi đó..."

"Tiểu Hắc là do nhà ta nuôi lớn, sẽ không ăn thịt người. Nương của nó đưa tới rất nhiều gà rừng thỏ rừng đến nhà chúng ta, hôm nay nhà ta có thịt thỏ để ăn đấy."

"Ta mới không nói láo, Tiểu Hắc thật sự là sói, chính là sói rất hung dữ!"

Một đám hài tử không tin, kéo nhau đến xem Tiểu Hắc.

Tiểu Hắc mỗi ngày đều lăn lộn chung với Đại Hắc, động tác thần thái thoạt nhìn chính là một con chó.

Một hài tử xách Tiểu Hắc lên, không thèm để ý nói: "Rõ ràng chính là chó mà, không phải nói là sói sao, Triệu Tứ Đản ngươi chỉ biết khoe khoang thôi."

Lúc hắn nói chuyện, tay khẽ buông ra, Tiểu Hắc từ trên tay hắn rơi xuống đất.

Tiểu gia hỏa kia lộn một vòng trên mặt đất, đau đến nhe răng trợn mắt.

"Ô grừ..."

Thân thể của nó phủ phục về phía trước, phát ra một tiếng gầm nhẹ.

Mấy hài tử sợ hết hồn, nhà bọn họ cũng có nuôi chó, cũng biết chó sẽ không sủa như vậy.

Nhìn kỹ lại, Tiểu Hắc kỳ thật không giống Đại Hắc lắm, ánh mắt càng hung dữ hơn, trên đuôi có chấm đen, càng nhìn càng có dã tính.

"Gâu gâu gâu!"

Đại Hắc cũng học theo bộ dáng Tiểu Hắc, phủ phục xuống, phát ra tiếng kêu.

Mấy hài tử giải tán ngay lập tức.

Trình Loan Loan không sợ chuyện này truyền ra ngoài, người trong thôn biết trong nhà nàng có sói, chỉ có thể càng thêm kiêng kỵ, sẽ không tùy tiện tới cửa gây phiền toái.

Buổi trưa, Trình Loan Loan bưng thức ăn đặt lên bàn.

Một nồi canh gà rừng, hầm suốt hai canh giờ, thịt đều hầm nát.

Nàng cố ý nghiêm mặt nói: "Đại tẩu các con mang thai hài tử, không thể ăn nhiều thịt thỏ được.

Phần canh gà này là chuẩn bị riêng cho đại tẩu các con, ai cũng không được tham ăn."

Ngô Tuệ Nương lo sợ bất an: "Nương, kỳ thật con uống không được bao nhiêu đâu..."

"Một bữa này uống không hết thì để lại buổi chiều uống, buổi chiều uống không hết thì lại buổi tối uống. Con đói bụng không có việc gì, nhưng cũng không thể để cho hài tử trong bụng bị đói được." Trình Loan Loan bưng một nồi thịt thỏ lên, múc ra một chén: "Tứ Đản, trước tiên con đem chén này đưa sang bên nhà cũ, cả nhà chờ con về rồi mới ăn."

Một bữa ăn này là nấu hai con thỏ rừng, đầy cả một cái nồi lớn, múc cho Triệu gia bên kia cũng một chén lớn đầy ắp, tất cả đều là thịt.

Lúc Triệu Tứ Đản đưa qua, nhà cũ Triệu gia vừa ăn xong, vẻ mặt Triệu lão thái thái kinh ngạc: "Ta nghe Đại Vượng nói là nhà con có nuôi một con sói, còn nói cái gì mà có sói hoang tặng thỏ cho nhà con nữa, chuyện này thật hay giả?"

Triệu Tứ Đản gật đầu như giã tỏi: "Tiểu Hắc chính là sói, đêm qua nương của nó tìm tới cửa, sáng nay đưa tới rất nhiều gà rừng thỏ rừng. A nãi, cháu về ăn cơm trước đây."

Hắn bỏ chạy nhanh như chớp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi