Vốn dĩ có hai mươi chín học tử, Trình lão thái thái vừa làm ầm ĩ xong, trong thôn có không ít người động tâm, cuối cùng số học tử đọc sách biết chữ tăng thêm đến bốn mươi ba người.
Một nửa sân nhà Trình Loan Loan là đất trồng rau, một nửa là nuôi gà vịt, hơn bốn mươi học tử không thể ngồi hết.
Lý chính nghĩ cách giúp: "Đằng trước từ đường Triệu gia ta có sân lớn, trên mặt đất còn đệm thêm tảng đá xanh, vuông vức lại sạch sẽ, chỉ cần dọn dẹp sạch sẽ một chút thì có thể làm thành học đường dạy học rồi, người đưa con đến học, mỗi nhà cử ra một người dọn dẹp, mỗi người tự mang theo bàn ghế..."
Bốn mươi ba học tử thì có ba bốn chục người lớn đến dọn dẹp.
Một năm từ đường Triệu gia mới mở một lần, tuy nói trên mặt đất trong sân có lát đá xanh, nhưng trong khe đá đều là cỏ dại, một đám người nhổ cỏ dọn dẹp, mang thêm bàn ghế, sắp xếp bốn mươi ba cái bàn, vừa cao vừa thấp, khí thế cũng có một ít rồi, ai không biết nhìn giống như có chuyện vậy.
Lý chính chắp tay ra sau nói: "Đợi khi nào trong thôn có dư bạc, xây học đường cạnh từ đường, không thể để bọn nhỏ đọc sách viết chữ ngoài trời được, đến lúc có mưa, phải trễ nại việc học...
..."
Vừa nói tới mưa, người trong thôn liền thở dài, nơi này đã lâu rồi không có mưa, bọn họ đều đã quên mùi vị của trời mưa là gì.
Sau khi sắp xếp việc học xong, trong thôn có phụ nhân nhiều chuyện kéo Trình Loan Loan hỏi: "Vừa này hình như nghe mang máng Trình lão thái thái làm mối cho ngươi hả?"
"Vậy tên nam nhân mà Trình lão thái thái dắt tới có phải là nam nhân Trình gia tìm cho ngươi không?"
"Mà này......" Trương bà nương xen trong đám người nói, "Tên nam nhân kia xấu quá đi, trên mặt còn có cái nốt ruồi nữa, nhìn thấy đã ăn không ngon rồi, nếu mà nói, Triệu thợ săn ở một mình nhiều năm như vậy, không phải đúng lúc có thể ghép đôi với nương Đại Sơn đó sao?"
Trình Loan Loan lạnh lùng lướt qua, mụ Trương bà nương này rất thích kiếm chuyện, ghép đôi nàng với Triệu thợ săn, chắc chắn là có tính toán khác.
"Nương Đại Sơn nếu cảm thấy Triệu thợ săn được thì ta làm mai cho nhé?"
Trương bà nương cười hì hì nói.
Mụ tự nhận là đã nhìn ra chuyện của Trình Loan Loan với Triệu thợ săn, nói ra lời này rất có điệu bộ đứng ở chỗ cao nhìn thấu Trình Loan Loan.
Trình Loan Loan nhếch môi: "Nghe nói nương Đại Cương đón chất nữ nhà mẹ đẻ qua, chất nữ nhà mẹ đẻ ngươi chưa thành hôn đúng không, không phải trùng hợp có thể ghép đôi với Trương Lục thúc trong thôn ta đó sao?"
Trương Lục thúc, là lão nam nhân cô độc trong thôn, đầu óc có chút vấn đề, toàn bộ dựa vào lý chính giúp đỡ.
Lời nói Trình Loan Loan lọt vào lỗ tai Trương bà nương, liền có vẻ rất ác độc.
Nàng ta nén cơn giận dữ nói: "Việc hôn nhân của chất nữ nhà mẹ đẻ ta, ta còn không làm chủ được, đâu tới lượt nương Đại Sơn mai mối."
Trình Loan Loan cười như không cười: "Đúng vậy, việc hôn nhân của chất nữ ngươi không xen vào được, sao lại xen vào chuyện của ta?"
Trước có Trình lão thái thái làm mai lung tung, sau đó lại có Trương bà nương càn rỡ ghép đôi, một nam nhân ở đâu đâu đem ghép đôi với nàng, nhìn nàng thiếu nam nhân đến vậy sao?
Trương bà nương há mồm muốn đốp lại.
Nhưng nghĩ đến mưu tính của mình, mụ ta lại nhẫn nhịn.
Tuy nói Trình Chiêu không thể làm tú tài quan gia, nhưng thân phận người đọc sách ở thôn Đại Hà vẫn rất nổi tiếng, sau này học đường được xây lên, chỉ dựa vào phí thúc tu thôi thì đủ để ăn uống cả đời, chất nữ mụ gả cho Trình Chiêu không thiệt rồi.
Lúc Trương bà nương đang cân nhắc, đầu thôn bên kia đột nhiên có một đám người chạy về phía từ đường.
"Lý chính, không xong rồi!"
"Châu chấu! Rất nhiều châu chấu núi bay qua đây!"
"Châu chấu bay đến thôn Đại Hà chúng ta, nạn châu chấu thật sự đến rồi!"
Sắc mặt lý chính nghiêm túc, cao giọng nói: "Bình tĩnh hết đi, đừng cuống! Làm theo cách mà nương Đại Sơn và Trình Chiêu nói, toàn bộ thôn nhân hành động, bắt giết châu chấu, động tác nhất định phải nhanh chóng!"