XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Lý chính đương nhiên sẽ không nói những lời này để đả kích thôn dân, hắn lớn tiếng nói: "Cả thôn ta đã đoàn kết đẩy lùi nạn châu chấu. Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm qua thôn Đại Hà vượt qua tai họa này, châu chấu bay về phía Đông rồi, sẽ không bay sang đây nữa, mọi người kiên nhẫn chờ đợi, ba, bốn ngày nữa là có thể gặt lúa, đến lúc đó là có thể ăn no rồi." Thôn dân già trẻ đều đồng loạt giải tán.

Trình Chiêu mệt đến mức gần như ngã quỵ xuống đất, thân thể hắn yếu ớt nên được giao nhiệm vụ dùng bạt tiêu diệt châu chấu. Hắn kéo tấm bạt chạy khắp cánh đồng, đếm sơ sơ cũng đã tiêu diệt ít nhất hàng ngàn con châu chấu. Cảm giác rất có thành tựu, khiến hắn phấn khích không thôi, thậm chí còn vui sướng hơn khi đọc một quyển sách. Lại nói, ngoài phấn khích ra, hắn cũng có chút lo lắng, không biết chiến dịch diệt châu chấu bên thôn Trình gia có diễn ra suôn sẻ hay không.

Ngô Tuệ Nương cũng tham gia vào chiến dịch diệt châu chấu lần này. Nhiều thôn phụ cùng hài tử trong thôn đã tụ tập cùng nhau để đốt hoa ngũ sắc.

Công việc này không quá mệt mỏi nên lúc trở về Ngô Tuệ Nương trông cũng không quá chật vật như những người khác.

Nàng ấy tắm rửa sạch sẽ rồi nhóm lửa nấu ăn.

Bận rộn hồi lâu, ai cũng thấm mệt, Ngô Tuệ Nương chủ động nấu cơm, hầm canh gà rừng cùng thịt thỏ kho tàu.

Sau khi cả nhà gột rửa hết những mùi hương kỳ lạ trên người thì mới bắt đầu dùng cơm.

"Đại tẩu, tay nghề nấu ăn của tẩu thật là càng ngày càng giỏi!" Triệu Tứ Đản cười nói: "Đặc biệt là thịt thỏ, ngon quá đi!"

Ngô Tuệ Nương cố ý trêu chọc hắn: "Còn không biết là ai lần đầu tiên ăn thịt thỏ đã khóc tới mất hết cả mặt mũi."

Triệu Tứ Đản nuốt miếng thịt thỏ, không hề đỏ mặt nói: "Đệ không biết rằng thịt thỏ ngon như vậy, nó thực sự rất ngon."

Trình Chiêu cũng gật đầu nói: "Trù nghệ của tức phụ Đại Sơn quả thật không tệ, có thể so sánh với nhà ăn của thư viện Nam Phủ."

Ngô Tuệ Nương có chút đỏ mặt: "Biểu ca, huynh cũng đừng gạt ta."

"Người đọc sách sẽ không bao giờ nói lời giả dối." Trình Chiêu nghiêm mặt nói: "Túy Tiên Lâu trấn Hà Khẩu cũng có món thịt thỏ kho tàu này, hương vị so ra với món ngươi làm cũng chỉ được ba phần năm."

Ngô Tuệ Nương được khen tới đỏ mặt: "Cũng nhờ nương dạy bảo tốt."

"Nương tự mình làm cũng không ngon bằng con đâu." Trình Loan Loan cười nói: "Xem ra tức phụ Đại Sơn đúng là có tiềm năng trở thành nữ trù sư, về sau nhà ta có bạc, không chừng sẽ đến trấn trên mở một tửu lâu, cho tức phụ Đại Sơn quản lý."

Nàng cũng chỉ biết được cách làm, còn thật sự bắt tay vào làm thì chưa chắc đã làm ra được thứ gì.

Ngược lại, Tuệ Nương lần đầu tiên làm đã có thể nắm được tinh túy của việc nấu ăn, còn có thể tối ưu các phương pháp mà nàng nói, hương vị của món thịt kho tàu này so với thời hiện đại không khác là bao, chủ yếu là do không đủ gia vị.

Nàng ở trong tối lén mang ra một ít loại gia vị nhưng nhìn chung vẫn còn thiếu, nhưng lại không dám lấy ra quá nhiều.

Về sau nếu thật sự có cơ hội mở tửu lâu thì lại tính sau.

Sau khi ăn xong, Trình Chiêu cùng bốn hài tử lại đến từ đường, chuẩn bị lên lớp.

Những hài tử khác trong thôn cũng đã sớm tới, quần áo đều đã thay sạch sẽ, mặt mũi cũng đã thu thập qua một chút, ngoan ngoãn ngồi trước bàn học.

Tuổi lớn nhất hẳn là Triệu Đại Sơn, năm nay mười tám tuổi, đứa nhỏ nhất năm nay năm tuổi, cũng chính là đại tôn tử nhà nọ.

Tuy là tuổi tác bất đồng nhưng trình độ văn hóa không khác biệt lắm, chỉ có Triệu Thiết Trụ cùng Triệu Tứ Đản là nhận thức được nhiều mặt chữ hơn một chút, Triệu Nhị Cẩu thì lại tính toán giỏi hơn một chút.

Trình Chiêu âm thầm tính toán, vài hôm sau sẽ phân học đường thành hai lớp dựa trên năng lực học tập của đám hài tử, một lớp học nhanh một chút, lớp còn lại học chậm hơn. Lại tính thêm một lớp chuyên cần, chủ yếu giảng dạy cho Nhị Cẩu và Tứ Đản.

Lý chính từ ngoài nhìn vào, lại đảo xung quanh quan sát một vòng, không ngừng gật gù. Thôn Đại Hà cũng đã có học đường, tuy không biết Trình Chiêu sẽ ở lại bao lâu nhưng cứ được ngày nào thì hay ngày ấy vậy.

Dạo quanh một vòng xong, lý chính cất bước, hướng tới nhà Trình Loan Loan.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi