Ba hài tử trên giường đã ngủ giống như heo con, từng trận tiếng ngáy liên tiếp vang lên, sét đánh cũng không tỉnh.
Nàng nhẹ nhàng mở cửa tủ, bên trong cất gần hai trăm lượng bạc, bao gồm số bạc còn lại từ lần bán nhân sâm trước đó, còn có bạc do huyện lệnh đại nhân thưởng, số bạc này đặt cùng một chỗ, cho dù là ban đêm cũng có chút chói mắt.
Lúc trước tiền kiếm được thông qua thương thành không thể lộ ra ngoài ánh sáng, bây giờ có bạc quang minh chính đại rồi nhưng lại sợ bị kẻ trộm nhớ thương.
Trình Loan Loan thở dài một hơi, nếu như thương thành có chức năng không gian trữ vật thì tốt rồi, sách nàng giấu dưới ván giường, bạc và bình sữa trong tủ, còn có một ít đồ vật linh tinh các loại không nên xuất hiện ở thời đại này, có thể giấu vào trong không gian...
【Ting! 】
【Chức năng lưu trữ của thương thành đã được mở ra, 1000 lượng bạc có thể nhận được chức năng tủ khóa. 】
Ánh mắt Trình Loan Loan trợn tròn.
Nàng lập tức mở ra bảng điều khiển mờ ảo, quả nhiên thấy được tủ đựng đồ, một ngăn tủ vuông vức, tuy rằng không lớn nhưng để một ít vật phẩm cá nhân là đủ rồi.
Nhưng mà lại tốn một ngàn lượng bạc!
Nàng làm công việc kinh doanh món thạch băng mệt chết mệt sống lâu như vậy cũng mới chỉ kiếm được hơn ba mươi lượng bạc.
Trình Loan Loan nằm trên giường, trong đầu đều đang suy nghĩ làm thế nào để kiếm tiền nhanh, nàng rất nhanh đã nghĩ ra một biện pháp khả thi, còn chưa ngủ, đã nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng Tiểu Hắc nức nở.
Nàng bước ra khỏi giường ngay lập tức.
Tiểu Hắc ở trong sân chạy tới chạy lui, ngoài sân có bốn con sói hoang đang ăn thức ăn trong chậu gỗ.
Trình Loan Loan đi ra ngoài, ôm Tiểu Hắc lên, nhẹ giọng nói: "Tiểu Hắc, nếu không để cho nương của mi ở lại đi."
Trong nhà nàng có một số tiền lớn, thật sự rất sợ hơn nửa đêm có người trộm đi vào, tuy rằng trên tường có dây điện, tuy rằng Tam Ngưu có đao lớn nhưng vẫn sợ.
Nếu trong sân thả một con sói, có thể cảnh báo, còn có thể công kích, nàng có thể ngủ một giấc đến hừng đông.
Lần trước bốn con sói có công bắt được bọn cướp, không người nào trong thôn sẽ không có mắt tới gây chuyện với đám sói hoang...
Tiểu Hắc vui mừng nhảy cẫng lên.
Trình Loan Loan mở cửa sân thả Tiểu Hắc ra ngoài.
Bốn con sói vây quanh Tiểu Hắc và liếm nó, liếm mãi đến khi cả người Tiểu Hắc ướt sũng mới bỏ qua.
Sau đó nàng nhìn thấy bầy sói ô ô ngao ngao trao đổi, cuối cùng ở lại không phải sói mẹ mà là một con sói đực nhỏ, Trình Loan Loan suy đoán, đây chắc là ca ca của Tiểu Hắc, bộ dáng khoảng một tuổi, rất hoạt bát, ở trong sân chạy đông nhảy tây.
1
"Kỉ kỉ kỉ!"
"Cạc cạc cạc!"
Gà vịt ngỗng trong sân bồn chồn phát ra tiếng kêu bất an.
Trình Loan Loan âm thầm quyết định ngày mai sẽ cho gà vịt ăn thêm một bữa, vì bảo vệ tiền của gia đình, chỉ có thể tạm thời bắt bọn nó chịu uất ức một chút.
Trời vừa sáng.
Triệu Tứ Đản phát hiện trong nhà có đồng bọn mới, hắn như nghé con mới sinh sợ cọp, cũng không sợ sói sẽ cắn người, to gan sờ đầu sói.
Hắn cười hì hì nói: "Trên trán mi có một chấm trắng, gọi mi là Tiểu Điểm có được không?"
Con sói không hiểu tiếng người nên không phản đối.
"Hắc hắc, sau này mi chính là Tiểu Điểm, mi là ca ca của Đại Hắc và Tiểu Hắc!" Triệu Tứ Đản vô cùng hài lòng gật đầu: "Tiểu Điểm, mi mang theo đệ đệ đi sân sau chơi đi, mi ở chỗ này gà vịt đều không dám đi ra."
Ba con vật nhỏ vội vã đến sân sau để chơi đùa.
Gà vịt run rẩy cả đêm trong sân lúc này mới từ trong ổ đi ra, nhìn trái nhìn phải không thấy sói, lúc này mới dám đi khắp nơi tìm thức ăn.
Trời sáng dần lên, một ngày bận rộn của cuộc sống bắt đầu.
Đây là mẻ thạch băng cuối cùng trong nhà Trình Loan Loan, hôm nay làm xong, sau khi giao hàng vào ngày mai, việc kinh doanh này sẽ không làm nữa trong năm nay.
Nàng vừa mở cửa sân ra, nhìn thấy bà nương của Trương Vô Lại mang theo một cô nương nhỏ đi tới cửa.