XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Phía sau hắn, Huyện lệnh trấn Phượng Hoàng cũng đi lên theo.

Từ Hồ Châu trở về, hai người có bốn phần năm quãng đường giống nhau, Trịnh huyện lệnh có xe ngựa của riêng mình nhưng lại cứ muốn chen chúc một chỗ với Thẩm huyện lệnh.

"Thẩm huynh, ngươi nói thật sự cần phải phổ biến việc giữ lại cọc lúa trên ruộng sao?" Câu đầu tiên sau khi Trịnh huyện Lệnh lên xe chính là hỏi vấn đề này.

Thẩm huyện lệnh cười lạnh: "Hôm nay là ngày đầu tiên của thu hoạch vụ thu, nếu ngươi còn tiếp tục do dự, chờ thu hoạch vụ thu kết thúc rồi, có muốn giữ cũng không có cơ hội nữa."

Trịnh huyện lệnh và Thẩm huyện lệnh cùng lúc được điều đến huyện trấn của Hồ Châu xa xôi bần cùng làm quan, hai người đều xui xẻo như nhau, nhậm chức đã bảy tám năm nhưng không có chút thành tích nào. Mắt thấy lão Thẩm có chiều hướng được thăng chức, trong lòng Trịnh huyện lệnh cũng rất sốt ruột. Hắn cứ cảm thấy hẳn lão Thẩm được cao nhân chỉ điểm, nếu không không có khả năng liên tục phá vỡ cục diện bế tắc.

"Trịnh huynh, ta đang chuẩn bị ngày mai đến tìm ngươi, nếu như hôm nay đã gặp thì ta nói thẳng luôn." Thẩm huyện lệnh mở miệng nói: "Nhi tử ngươi ở thư viện Nam Phủ cùng một tiểu tử nhà phú thương ở trấn Bạch Vân cấu kết với nhau bắt nạt một học trò không có gia sản gì. Bắt nạt người khác cũng không sao nhưng sao có thể bắt nạt đến trên đầu học trò trấn Bình An chúng ta được. Chờ sau khi kết thúc thu hoạch vụ thu, ta sẽ bẩm báo việc này với Tri phủ đại nhân."

Da đầu Trịnh huyện lệnh run lên, nhi tử kia của hắn không nên thân, luôn gây chuyện thị phi, đưa đến thư viện Nam Phủ chính là vì hi vọng tiên sinh ở thư viện có thể quản giáo một phần.

1

Nhưng trên cơ bản cứ cách vài ngày, sơn trưởng sẽ phái người đến huyện nha của hắn lên án một phen. Gần đây hắn không muốn nghe về chuyện gì của nhi tử nữa.... Nhưng tên chó má lão Thẩm này vậy mà lại muốn đến chỗ Tri phủ đại nhân cáo trạng.

Nếu chuyện ngay cả nhi tử của mình mà hắn cũng không quản giáo được rơi vào trong lỗ tai của Tri phủ đại nhân, sợ là cả đời này hắn cũng không thể lên chức.

Trịnh Huyện lệnh chắp tay: "Thẩm huynh, chuyện của bọn nhỏ ta rất ít can thiệp, đây quả thật là lỗi của ta. Trở về ta liền tóm cổ tiểu tử kia về nhốt vài ngày."

"Danh tiết của người đọc sách là quan trọng nhất. Ta cho rằng hẳn Trịnh huynh nên bảo nhi tử của ngươi tự mình công khai xin lỗi học trò bị khai trừ do hàm oan, để tẩy sạch oan khuất." Thẩm huyện lệnh vỗ vỗ vai hắn: "Nhi tử của ngươi và ta đều cùng tuổi, đều ngang bướng bất trị, ngươi may mắn hơn ta, ngươi có phu nhân, phu nhân ít nhiều cũng có thể quản lý bất hiếu tử một chút, không giống ta, không có thê tử hiền đức, hết thảy chỉ có thể tự mình làm."

Trịnh huyện lệnh cười khổ, chính bởi vì phu nhân của hắn cưng chiều nên nhi tử mới vô pháp vô thiên, càng ngày càng không chịu phục quản giáo.

Việc nhi tử gây chuyện ở thư viện trở thành điểm yếu của hắn, cũng thật sự có thể trở thành vũ khí để người khác công kích hắn. Chuyện này hắn nhất định phải chú trọng.

"Thẩm huynh yên tâm, ta chắc chắn sẽ bảo bất hiếu tử tự mình tới cửa xin lỗi."

Thẩm huyện lệnh gật gật đầu, hắn thật sự rất tán thưởng Trình Chiêu, không hi vọng người như vậy bị ô uế.

Nhi tử của hắn Thẩm Chính kỳ thật rất thông minh nhưng vẫn không có người dẫn đường. Bản thân hắn quá bận, thê tử mất sớm, lão mẫu thân tuổi quá lớn, Thẩm Chính không có ai ràng buộc, tính tình liền càng ngày càng tự do.

Hơn nữa được người xung quanh nịnh hót tán tụng, tiểu tử này càng ngày càng mắt cao hơn đầu, không xem như xuất thân từ phú quý nhưng lại cố tình học điệu bộ của công tử phú quý.

Là lúc nên cho tiểu tử này nếm một chút mùi đau khổ.

Ngay khi về đến trấn Bình An, Thẩm huyện lệnh liền cho người đến thư viện Nam Phủ đón Thẩm Chính về.

Hắn mang sắc mặt nghiêm túc nói: "Ngày mai ta muốn đi đến thôn Đại Hà một chuyến, con đi cùng ta."

3

Thẩm Chính không từ chối.

Chuyện hắn chán ghét nhất chính là đọc sách, chỉ cần không đọc sách thì bất kể đi đâu cũng được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi