XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Màn đêm dần dần chìm xuống.

Cả thôn Đại Hà cũng không có yên tĩnh lại, nhà nào cũng vang lên tiếng đập lúa.

Nhiều lúa như vậy để ở trong sân cũng không yên tâm, phải suốt đêm tuốt ra rồi cất vào trong phòng, khi nào trời nắng có gió lại đưa ra phơi khô hạt lúa..

Ánh trăng rất sáng, không cần đốt đuốc cũng có thể thấy rõ.

Trong nhà chỉ có một chiếc máy đập lúa, bốn lao động chính thay phiên nhau tuốt lúa, những người khác mượn chậu gỗ làm sàng lúa để tách hạt, cả gia đình phối hợp với nhau, hiệu quả công việc rất cao.

Công việc bận rộn này làm đến tận giờ tý, tức là khoảng gần mười hai giờ tối.

Trình Loan Loan cả người đều mệt mỏi, khi đến lượt nàng nghỉ ngơi, lúc này nàng mới nhớ ra đến giờ này mà Thẩm Chính và A Phúc vẫn còn chưa trở về.

Vốn tưởng rằng tiểu tử này giận dỗi chạy ra ngoài, đói bụng quá tự nhiên sẽ trở về, kết quả là thật sự một đi không trở lại.

Phía đông thôn Đại Hà này là những ngọn núi dài vô tận, con đường chính dẫn đến trên trấn nằm giữa những ngọn núi, nếu không cẩn thận đi nhầm đường có thể sẽ bị lạc đường.

Sắc mặt Trình Loan Loan trở nên nghiêm trọng: "Đại Sơn, Nhị Cẩu, Tam Ngưu, dừng công việc trên tay lại, chúng ta đi ra ngoài tìm người."

Triệu Nhị Cẩu mở miệng nói: "Hắn nhất định là trở về trấn, nhi tử huyện lệnh đại nhân làm sao chịu được khổ sở như vậy, có thể ở lại nửa ngày đã coi như không tệ rồi."

"Mặc dù là như vậy, cũng cần phải xác định vị trí của bọn họ một chút."

Trình Loan Loan vỗ vỗ tay đứng dậy.

Vừa đứng lên đã cảm thấy hơi choáng váng, chân mềm nhũn, đầu óc quay cuồng.

Triệu Đại Sơn vội vàng đỡ lấy nàng: "Nương, người ở nhà nghỉ ngơi đi, mấy người chúng con đi ra ngoài tìm xem."

Vừa nói xong, trước cửa sân có người cầm đuốc đi vào, là hai người phụ trách tuần tra hôm nay, phía sau hai người đi theo hai người chủ tớ Thẩm Chính và A Phúc.

Lúc này, áo khoác trên người Thẩm Chính đã hoàn toàn bị xé rách, phần da thịt trước ngực đều lộ ra, trên mặt còn có một ít vết máu, bộ dáng của A Phúc cũng tương tự như vậy.

Rất rõ ràng, hai người này chắc là bị ngã từ trên sườn núi xuống.

Người tuần tra nói: "Triệu đại thẩm, hắn nói mình là nhi tử của huyện lệnh, chúng ta cũng không biết là thật hay giả nên trước tiên đưa người trở về, nếu Triệu đại thẩm không biết hai người này thì chúng ta sẽ trói lại đưa đến cho lý chính thúc."

Thẩm Chính và A Phúc đi trở về trấn, kết quả đi vào trong núi, ở trong núi choáng váng đầu óc đi hơn hai canh giờ, từ lúc trời còn có ánh sáng cho đến đã nửa đêm.

Sau khi trời tối đen, trong núi không có ánh sáng, bọn họ nghe được tiếng sói kêu, luôn cảm thấy có sói ở phía sau, hai chủ tớ sợ tới mức bỏ chạy lung tung, kết quả không cẩn thận ngã từ trên núi xuống, ngã đến choáng váng hoa mắt, quần áo của hai người đều bị cành cây cào rách, trên người cũng có không ít vết thương.

Tuy Thẩm huyện lệnh chỉ là một viên quan thất phẩm tép riu, nhưng ở vùng đất này chính là người đứng đầu. Là nhi tử của người đứng đầu, từ nhỏ đến lớn Thẩm Chính chưa từng phải chịu uất ức gì, nhưng hôm nay, đến thôn Đại Hà này, hắn vẫn luôn bị khinh thường, không những bị khinh thường mà còn ngã từ trên núi xuống, cả người đều sắp tan rã.

Cũng may không bị xui xẻo quá lâu, bọn họ gặp được người của thôn Đại Hà lên núi tuần tra, còn chưa kịp lộ ra thân phận đã bị người tuần tra áp giải một đường trở về.

Hắn đường đường là Thẩm thiếu gia, thế nhưng giống như một phạm nhân bị áp giải về thôn.

Hắn muốn phản kháng, muốn mắng người, nhưng không có sức lực, hắn rất mệt mỏi, rất đói, trên người rất đau, còn... Rất muốn khóc.

"Ta biết hai người này, các ngươi vất vả rồi."

Trình Loan Loan tiễn người tuần tra rời đi, ánh mắt lẳng lặng nhìn Thẩm Chính và A Phúc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi