XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Phong cảnh đồng ruộng thôn Đại Hà rất đẹp.

Thẩm Huyện lệnh đứng ở trên bờ ruộng, thậm chí có cả xúc động muốn ngâm thơ.

Nhưng hắn biết chuyện lúa tái sinh không thể trì hoãn được, nông dân trong thôn đều cần mẫn, hơi rảnh rỗi một chút sẽ có khả năng dắt trâu xuống đồng cày ruộng, phải mau chóng tuyên bố chính lệnh chính thức, cấm cày ruộng.

Hắn và Trình Loan Loan đi ra từ bờ ruộng, chuẩn bị trở về thành.

"Chính nhi, vi phụ phải đi xử lý chính vụ trước, con chịu khó nán lại Triệu gia, không được gây sự, chờ sau nửa tháng nữa vị phụ sẽ phái người tới đón con về."

Thẩm Chính kéo Thẩm Huyện lệnh qua một bên, hạ giọng nói: "Cha, con có một chuyện vô cùng vô cùng quan trọng muốn nói với cha."

Sắc mặt Thẩm Huyện lệnh trở nên nghiêm túc: "Con nói đi, vi phụ nghe."

"Cha, cha nhìn bên kia." Thẩm Chính dùng ánh mắt ra hiệu về phía Trình Loan Loan: "Triệu đại thẩm, thế nào?"

Ánh mắt Thẩm Huyện lệnh chứa sự tán thưởng: "Triệu Trình thị rất thông minh, đối với việc gì cũng đều có kiến giải và suy xét của riêng mình. Nàng không giống với phụ nhân nông thôn bình thường. Nếu nàng là một nam tử, sợ là đã đạt được một sự nghiệp vĩ đại từ lâu rồi."

Thẩm Chính nhếch môi cười: "Cha, không phải cha vẫn luôn muốn tìm mẹ kế cho con sao...."

"Nói bậy." Thẩm huyện lệnh lườm hắn một cái: "Luôn là a nãi con lo liệu, ta chỉ phối hợp mà thôi.

Nếu con không thích, sau này ta không đi là được. Thẩm gia đã có con coi như là có hậu rồi, ta cũng có thể ăn nói với liệt tổ liệt tông Thẩm gia...."

"Cha, trước kia con phản đối chuyện này là sợ mẹ kế vào cửa sẽ ngược đãi con, lỡ như lén lút bỏ thuốc vào trong cơm canh của con hoặc là làm gì đó, không phải là Thẩm gia chúng ta sẽ tuyệt hậu sao?" Thẩm Chính ho khụ khụ nói: "Con đã xác nhận giúp cha rồi, nhân phẩm của Triệu đại thẩm tuyệt đối không có vấn đề. Quan trọng nhất chính là Triệu đại thẩm không có khả năng ngược đãi con. Cha, không bằng cha lấy Triệu đại thẩm về nhà làm Thẩm phu nhân đi."

Thẩm Huyện lệnh trợn tròn hai mắt há hốc mồm: "Con, con...."

Hắn vốn không nghĩ rằng nhi tử sẽ nói chuyện này nên không hề chuẩn bị tâm lý.

Hắn không tự chủ được nhìn về phía Trình Loan Loan. Trình Loan Loan đang nói chuyện với mấy đứa con, không biết nói đến chuyện gì mà nàng cong môi nở nụ cười, trên mặt mày đều chứa ý cười dịu dàng.

Thẩm huyện lệnh không được tự nhiên dời tầm mắt đi, mặt cứng đờ nói: "Con thật càn quấy."

"Cha, không phải là cha ghét bỏ Triệu đại thẩm vì đã sinh bốn đứa con chứ, cảm thấy Triệu đại thẩm không xứng với cha?" Thẩm Chính hừ một tiếng nói: "Con đã hỏi rồi, Triệu đại thẩm mới ba mươi ba, còn nhỏ hơn cha hai tuổi. Đầu tóc của cha đã có vài sợi bạc nhưng Triệu đại thẩm thoạt nhìn vẫn còn rất trẻ, cho dù đứng chung với nữ tử hai mươi tuổi cũng không hề thua kém chút nào. Quan trọng nhất là Triệu đại thẩm có trí tuệ, tốt hơn rất nhiều so với Từ nương tử, Trương nương tử gì đó ở trong thành...."

Thẩm Huyện lệnh nhìn về phía Trình Loan Loan, nàng đứng ở trong đám người, trắng đến hơi chói mắt. Mùa hè vẫn chưa hoàn toàn trôi qua, mọi người trong thôn phơi nắng đen như mực vậy mà nàng không hề đen chút nào, trắng đến phát sáng. Con người một khi trắng trẻo sẽ lộ ra khí sắc, cũng lộ ra sự trẻ trung.

Nếu Trình Loan Loan biết cuộc đối thoại của hai phụ tử này, nàng nhất định sẽ yên lặng oán thầm ở trong lòng. Từ khi đến thôn Đại Hà này, mỗi ngày nàng đều sẽ lén lút thoa kem chống nắng, có vài loại kem chống nắng vốn có thành phần làm trắng, không trắng mới là lạ.

Thẩm Chính tiếp tục khuyên nhủ: "Cha, Triệu đại thẩm thật sự rất tốt, đối xử với con cũng tốt lắm, hơn nữa nàng vô cùng thông minh, nói không chừng còn có thể bày kế giúp cha...."

"Ôi, Thẩm thiếu gia đang khen nương Đại Sơn của chúng ta đấy à." Triệu lão thái thái đột nhiên từ cổng nhà đi đến.

Hai phụ tử Thẩm gia đều bị dọa nhảy dựng, trên mặt hai người cùng hiện lên vẻ không được tự nhiên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi