XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Ngày hôm sau.

Triệu Nhị Cẩu mang theo ba mươi cân thịt kho lên trấn trên.

Vừa mới ăn xong điểm tâm, người trong thôn đã lục tục tới làm việc, tổng cộng hai mươi bảy người.

Trương Đại Cương và Trương Đại Cường đứng lẫn trong đám đông, sắc mặt hai người có chút bất an lo sợ.

Trình Loan Loan vẫy tay, cười nói: "Ngày hôm qua hai người các cháu làm tốt lắm, làm còn tốt hơn một người đàn ông tráng niên nữa. Hôm nay các cháu tiếp tục làm việc, ta sẽ trả tiền công một ngày là ba mươi lăm văn tiền."

Trương Đại Cương dùng sức gật đầu: "Cảm ơn Triệu đại thẩm!"

Hắn mang theo đệ đệ gia nhập vào đám người đang làm việc, vội vàng làm việc.

Trình Loan Loan không nhịn được, tò mò hỏi: "Cha cháu cũng không tới đây báo danh làm việc, sao cháu lại tới? Hắn có biết không?"

"Sau mùa thu hoạch, cha cháu nói đau chân nên mỗi ngày đều ở nhà nghỉ ngơi." Trương Đại Cương gãi đầu. "Cháu đến làm việc thật ra là cũng muốn kiếm một ít tiền để đóng phí thúc tu...

Lúc trước bọn cháu có nói đùa muốn đi theo Trình biểu ca đọc sách học chữ, cháu cũng muốn đi, nhưng nương lại không chịu trả tiền cho cháu đi học."

Trình Loan Loan loáng thoáng nhớ lại, hình như nàng có nghe Vương thẩm nói qua, Trương Vô Lại tái giá cưới Trương bà nương. Lúc Trương Đại Cương sinh ra, nương hắn đã mất, khi Trương Đại Cương được hai tháng tuổi, Trương bà nương mới vào cửa. Lúc ấy Trương bà nương cũng chỉ là một tiểu cô nương, chăm sóc Đại Cương cũng coi như là tận tình tận nghĩa. Sau này nàng ta sinh con nên mới từ từ thiên vị hài tử của mình, nhưng có Trương lão thái thái ở giữa nhìn chằm chằm, Trương bà nương cũng không dám làm gì quá phận.

Phí thúc tu cũng không phải rẻ, Trương bà nương không muốn bỏ ra cũng là chuyện bình thường.

Trình Loan Loan để hai người bọn họ làm việc. Hai ngày này học đường tổ chức khảo thí, việc đọc sách viết chữ phải để hai ngày sau rồi nói tiếp.

Nhiều người lực đại, ba mươi mấy người bắt đầu thi công, miếng đất hoang sau nhà Trình Loan Loan chất đầy gạch sống, trên mặt đất đã bắt đầu xây nền dựng nhà, bảy, tám người dựa theo bản vẽ để xây nền. Nàng tính xây phòng rất lớn nên việc xây nền cũng không phải ngày một ngày hai là có thể xong được.

Ở trong sân, Trình Loan Loan bận rộn chà rửa chuồng gà chuồng vịt, đây là công việc mỗi ngày của nàng. Chuyện này nghe thì rất đơn giản nhưng gà vịt ngày càng lớn, cái chuồng ban đầu sắp chứa không nổi nữa rồi, phân của gần một trăm con gà con vịt cũng không phải là ít, mỗi ngày đều phải dọn phân, dùng đồ hốt gom lại để Triệu Đại Sơn mang ra bón phân cho đồng ruộng.

Còn có chất thải trong nhà xí cũng được Triệu Đại Sơn mang ra ruộng, tỉ mỉ bón phân.

Chờ làm xong việc này cũng đã đến giờ thìn, tầm khoảng chín giờ sáng.

Trình Loan Loan đỡ thắt lưng có chút mỏi.

Trong lòng nàng thầm quyết định, chờ sau khi chuyển vào nhà mới, nàng nhất định phải phân việc này cho người khác làm.

Đời trước, nàng tất bật gây dựng sự nghiệp, mỗi ngày đều phải tăng ca, không nghĩ tới lại chết một cách đột ngột thế này, trọng sinh thành một quả phụ ở thôn Đại Hà thời cổ đại.

Đời này, nàng không thể lại làm việc lao lực như thế nữa, phải nhờ người hỗ trợ.

Miễn là việc người khác có thể làm, đều có thể thuê người.

Lúc này, một con ngựa phi nhanh trên đường cái của thôn Đại Hà, một nha dịch ngồi trên lưng ngựa, hắn cao giọng nói: "Huyện lệnh đại nhân có lệnh, thỉnh Triệu lý chính mau chóng tới nghe lệnh."

Lý chính đang bận rộn làm việc ngoài đồng, ông một lòng nghiên cứu cách tái sinh lúa, tuy rằng Trình Loan Loan cũng đã giải thích rất nhiều, nhưng vẫn có chỗ ông không hiểu, sao một cái cọc toàn cỏ dại lại có thể mọc ra lúa chứ? Ông ngồi xổm trên ruộng một canh giờ, rốt cuộc cũng có thể hiểu làm sao làm được chuyện này.

Nghe thấy nha dịch đến truyền lệnh, ông mạnh mẽ đứng dậy, nhưng chân đã sớm tê rần, thiếu chút nữa đã đâm đầu xuống ruộng lúa.

Ông chịu đựng cảm giác khó chịu dưới chân mà vội vàng chạy đến đường cái, quỳ xuống trước mặt nha dịch.

"Huyện lệnh đại nhân có lệnh, trong phạm vi trấn Bình An, tất cả đều phải lưu lại tám tấc cọc trong ruộng, không được phép cày ruộng, phải lưu ý tưới nước và độ tơi xốp của đất, kẻ nào vi phạm bản quan nhất định sẽ trừng trị thật nghiêm khắc." Nha dịch lớn tiếng nói. "Nếu hai mươi ngày sau mà lúa vẫn chưa trổ bông, cho phép tự mình xử lý."

Xong khi đọc xong lệnh, nha dịch xoay người nhảy lên ngựa, nhanh chóng chạy đến thôn kế tiếp.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi