XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Bụng đã được lấp đầy tám phần mười, đám hài tử mới có tâm trạng hỏi đến chuyện làm ăn của Triệu Nhị Cẩu.

Triệu Nhị Cẩu uống một ngụm nước, lúc này mới đắc ý nói: "Ta mang ba mươi cân món kho lên trấn, chia ra bán cho Túy Tiên Lâu cùng Cát Tường tửu lâu, lúc đầu không phải nói giá bán là sáu mươi văn một cân sao. Ta sợ bị chưởng quầy ép giá nên liền ra giá bảy mươi văn một cân, trả giá một hồi thì bán được sáu mươi lăm văn một cân, ba mươi cân vị chi là hơn chín trăm văn tiền."

Hắn lấy đống đồ từ trong túi ra: "Đây là trang sức cài tóc con mua cho nương cùng đại tẩu, còn mua cho mỗi người một cái bánh nướng, trống bỏi này là cho chất nhi tương lai."

Điều đầu tiên hắn làm sau khi kiếm được bạc là mua đồ cho gia đình, về sau khi kiếm được nhiều bạc hơn nữa thì hắn nhất định sẽ mua cho nương mấy chiếc trâm vàng.

Ngô Tuệ Nương trợn mắt há hốc mồm, nàng cho rằng lão nhị chỉ là đánh bậy đánh bạ, không ngờ việc kinh doanh này lại có thể kiếm lời như lúc bán thạch băng.

Triệu Đại Sơn nuốt một ngụm nước bọt, chín trăm văn tiền có thể mua được rất nhiều gạo.

Triệu Tam Ngưu cũng trừng lớn mắt, hắn tham gia đội tuần tra bao nhiêu năm mới có thể tích góp được chín trăm văn đây.

Thẩm Chính cố ý cãi: "Mới có chín trăm văn tiền có đáng để ngươi khoe khoang như vậy không? Thật đúng là bộ dạng chưa trải đời."

Một câu nói liền đắc tội đám hài tử Triệu gia.

Triệu Tứ Đản hừ hừ nói: "Nhị ca ta kiếm được chín trăm văn thì sao, Chính ca ngươi cũng mới kiếm được hơn một trăm văn thôi, ngươi nói mà cũng không biết xấu hổ."

Thẩm Chính: "..."

Một cân lòng heo hắn chỉ có thể bán được ba, bốn văn tiền, ba mươi cân tổng cộng có một trăm hai mươi cân, so ra thì đúng là có chút thua lỗ.

"Dương chưởng quầy cùng Chu chưởng quầy nói một ngày mười mấy cân căn bản là không đủ, hy vọng chúng ta có thể cung ứng nhiều hơn một chút." Triệu Nhị Cẩu thở dài một hơi: "Hôm nay ta đến Chu gia lấy hàng, Chu đồ tể nói một ngày nhiều nhất cũng chỉ có năm, sáu mươi cân lòng heo, nếu không phải bởi vì lòng heo quá ít thì việc buôn bán của nhà ta có thể càng làm càng lớn."

Trình Loan Loan cười rộ lên: "Lòng heo có thể kho, thứ khác cũng có thể. Các con thử nghĩ xem còn có thể mang cái gì đi kho?"

Triệu Tứ Đản hai mắt sáng ngời: "Có thể dùng thịt ạ, thịt kho so với lòng heo khẳng định là tốt hơn."

Trình Loan Loan gật đầu: "Thịt heo cũng có thể, nhưng không nên làm quá nhiều, bởi vì thịt heo dùng để làm món khác còn ngon hơn so với làm món kho, ví dụ như thịt heo viên, thịt kho tàu, thịt Đông Pha, vâng vâng, mà cách chế biến lòng heo ngon nhất là mang đi kho, hai cái này không thể so sánh với nhau được."

Đang nói thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng động.

Người một nhà đồng loạt nhìn ra sân thì thấy bốn con chó cùng sói là Tiểu Điểm, Tiểu Hắc, Đại Hắc cùng Vượng Tài săn được một con hươu mang về.

1

Triệu Tứ Đản cực kỳ vui mừng: "Tiểu Điểm, mi giỏi quá, Đại Hắc, Tiểu Hắc cùng Vượng Tài cũng đều rất tuyệt!"

Triệu Đại Sơn xách con hươu lên: "Chỗ này chắc khoảng hai, ba mươi cân, đủ cho nhà ta ăn một bữa no."

Trình Loan Loan cười rộ lên: "Nếu không thì chúng ta kho thịt thú hoang đi."

Con người ở thời hiện đại thích theo đuổi những thứ tự nhiên và hoang dã, vì vậy giá của một số sản vật hoang dã rất cao, nhưng người cổ đại không thực sự thích những món đồ này. Thịt thú hoang có lẫn mùi đất cùng mùi tanh rất khó làm sạch. Thịt thú hoang lại da dày nhiều thịt, ít mỡ không ép ra được bao nhiêu dầu. Nhưng đối với thôn dân ở thôn Đại Hà, chỉ cần có thịt ăn thì làm gì còn quan tâm đến thịt có mùi tanh hay không.

Dùng phương pháp kho để chế biến thịt thú hoang, hương liệu nồng đậm có thể triệt đi mùi tanh, còn có thể cải thiện chất lượng của thịt.

Quan trọng nhất là thịt thú rừng rẻ hơn thịt heo, thịt heo bây giờ sau khi ép giá thì khoảng hai mươi lăm văn một cân, thịt thú rừng thì khoảng mười lăm, mười sáu văn một cân.

+

Triệu Nhị Cẩu gật đầu như giã tỏi: "Được, vậy chúng ta kho thịt thú hoang. Trước tiên chúng ta dùng con hươu này kho thử đi."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi