XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Ánh sáng mặt trời chiếu rọi.

Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt Lý Tú Hồng lộ ra tư sắc như hoa.

Vẻ mặt nàng ta xinh đẹp, ngượng ngùng mang theo sợ hãi mở miệng chào hỏi: "Trịnh thiếu gia, Tiền thiếu gia."

Trịnh Vọng Phong nghiêng người, nhường đường đi qua.

Tiền Huy nhìn chằm chằm Lý Tú Hồng không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt, ở một nơi bẩn thỉu như vậy lại có thể xuất hiện một đại mỹ nhân, trong lòng hắn sinh ra một tia kiều diễm.

Tuy nhiên ngay lập tức, hắn liền nghĩ đến mình chính là người sắp mang đến công lao cho Tri phủ đại nhân, lúc này tuyệt đối không thể trêu chọc thị phi.

Hắn liền đi theo, né sang một bên.

Lý Tú Hồng cúi đầu cắn môi dưới của mình, nàng ta ép mình phải chủ động một chút, chỉ có bước ra một bước này, nàng ta mới có thể sống cuộc sống mà mình tha thiết ước mơ.

Nàng ta lấy từ trong tay áo ra một cái khăn màu trắng, đột nhiên ngồi xổm xuống: "Giày gấm của hai vị thiếu gia bị bẩn rồi, xin đừng nhúc nhích, ta sẽ giúp hai vị thiếu gia lau sạch sẽ."

Trịnh Vọng Phong và Tiền Huy thật sự không động đậy.

Rất nhanh, giày của hai người đã được Lý Tú Hồng lau sạch sẽ, trên chiếc khăn tay màu trắng kia dính đầy bùn đất.

Nàng ta đứng lên nói: "Thật ra trong nhà cô cô ta có một phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ, nền nhà lát đá xanh, đệm giường cũng là mới mua để cho biểu đệ ta thành thân vẫn chưa dùng tới.

Hai vị thiếu gia nếu không ghét bỏ, có thể dọn đến nhà cô cô ta ở mấy đêm."

Trịnh Vọng Phong và Tiền Huy đêm qua ở nhà lý chính một đêm, trong nhà lý chính có một hài tử một tuổi, hơn nửa đêm khóc không ngừng. Hai người bị làm ồn cả đêm không ngủ ngon, nếu có thể có một chỗ ở tốt hơn, vậy thật sự là cầu còn không được.

Nhưng Tiền Huy không dám ôm kỳ vọng quá lớn vào căn nhà ở thôn Đại Hà, mở miệng nói: "Ngươi dẫn chúng ta đi xem trước đã."

Trong lòng Lý Tú Hồng mừng thầm, dẫn đường ở phía trước.

Vừa mới đi tới đường chính trong thôn, ba người liền gặp Trình Loan Loan đang chuẩn bị đi tới nhà cũ Triệu gia.

Khuôn mặt Trình Loan Loan nhíu lại: "Trịnh thiếu gia, Tiền thiếu gia, các ngươi đây là...?"

Nàng nhìn chằm chằm Lý Tú Hồng, ánh mắt này làm cho Lý Tú Hồng không hiểu sao lại chột dạ, đầu rũ xuống thấp hơn.

Trình Loan Loan đã nhìn ra có gì đó không đúng, Lý Tú Hồng lúc trước hình như là muốn quyến rũ Trình Chiêu, nhiều lần bị ngăn cản cho nên hiện tại đổi mục tiêu sao?

Nàng cũng không muốn làm việc xấu, cất bước chuẩn bị đi, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn nhắc nhở một câu: "Người đọc sách hẳn là biết đạo lý nam nữ trưởng thành giữ khoảng cách, ở Trương gia có một đại cô nương, hai người các ngươi vẫn nên cố gắng không nên đi bên kia."

Trịnh Vọng Phong và Tiền Huy chẳng qua cũng chỉ mười bảy mười tám tuổi, nàng thân là trưởng bối, vẫn nên nhắc nhở một hai.

Nhưng nàng nói đến thế thôi, hai người này có nguyện ý nghe nàng hay không cũng không phải là chuyện mà nàng có thể quyết định.

Nàng cầm đồ trong tay, đi vào nhà cũ Triệu gia.

Lý Tú Hồng gắt gao nắm chặt góc áo mình, nàng ta há mồm muốn giải thích vài câu rồi lại không biết nên giải thích như thế nào.

Trịnh Vọng Phong đứng tại chỗ hơi suy tư một chút, lạnh nhạt nói: "Tiếp tục đi thôi."

Lý Tú Hồng trong lòng mừng rỡ: "Vâng, Trịnh thiếu gia!"

Nàng ta dẫn đường ở phía trước, đi rất nhanh, sợ lại xảy ra biến cố.

Tiền Huy thấp giọng nói: "Trịnh huynh, ta cảm thấy nhị cô Trình Chiêu nói không phải là không có đạo lý, hay là cứ ở trong nhà lý chính đi."

Trong nhà lý chính tuy rằng ồn ào nhưng mấy nữ nhân kia hoặc là lão nhân, hoặc là nhi tức, hoặc là còn chưa tới mười tuổi, không có tai họa ngầm gì.

Tiền gia là đại gia tộc có tiền, nha hoàn trong nhà ai nấy cũng đều muốn bò lên giường thiếu gia.

Hắn mới mười bảy tuổi, trong phòng có không ít nha hoàn thông phòng nên hắn không hề kiêng kị gì chuyện này. Nếu có nữ nhân đưa tới cửa, đương nhiên hắn sẽ thu vào hậu trạch, sẽ không ai nói hắn cái gì. Nhưng Trịnh gia là thư hương môn đệ, cần thể diện nhất, hắn sợ Trịnh huynh dính vào loại chuyện này ảnh hưởng đến con đường làm quan.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi