XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Trước cửa từ đường phá lệ náo nhiệt.

Bốn, năm chục phụ nhân sang đây đưa phí thúc tu, đều là lúc trước đưa thiếu, hôm nay đến bổ sung.

Gạo trắng, ngô, mì trắng, trứng gà... Còn có vải dệt dùng để may y phục, đủ loại đồ vật, chất đầy trên phiến đá xanh, nhìn giống như một quả núi nhỏ.

Phụ nhân trong thôn sợ Trình Chiêu không nhận nên vừa đặt đồ xuống đã lập tức rời đi.

Trình Chiêu trong lòng có chút phức tạp, hắn dừng một lúc rồi mở miệng nói: "Đại Sơn, những thứ này các đệ giúp ta mang về đi."

Thẩm Chính cùng A Phúc cũng giúp đỡ khiêng đồ vật, một hàng bảy người, đem một đống đồ lớn chuyển về trong sân nhà Trình Loan Loan.

Bên kia náo nhiệt như vậy, Trình Loan Loan cũng biết là do thôn dân tới đưa phí thúc tu.

Nàng kiểm kê đống đồ này một chút, gạo trắng tổng cộng sáu mươi cân, ngô một trăm hai mươi cân, hơn hai mươi cái trứng gà, một khối thịt heo, bảy, tám khúc vải, mấy thứ này cộng lại cũng gần một lượng bạc.

Đây là thứ Trình Chiêu nên có được.

Nàng mở miệng nói: "Chiêu nhi, mấy thứ này con bán lại cho ta, ta dựa vào giá thị trường tính cho con, số bạc này con giữ lấy làm lộ phí đi thi."

Trình Chiêu lắc lắc đầu: "Lộ phí đi thi con đã có biện pháp xoay sở, số bạc này đưa cho lý chính thúc, để thúc ấy tu sửa học đường đi."

Hắn mỗi ngày đều chép sách, một quyển sách là một trăm văn, chăm chỉ một chút thì một tháng có thể chép ba, bốn bộ, lộ phí kia hắn có thể gom đủ.

Thôn Đại Hà so với hắn càng thì còn cần số bạc này hơn, không có học đường, bọn nhỏ vĩnh viễn không có điều kiện tốt để đọc sách.

Trình Loan Loan nhìn về phía hắn, trong mắt chứa đựng sự khen ngợi, nàng thật sự không nhìn lầm người, chất nhi này của nàng quá ưu tú, ưu tú mức nàng không biết nên nói thế nào mới tốt.

Nàng ấn nhẹ lên vai hắn: "Lý chính đã quyết định triệu tập thôn dân để xây học đường bằng gạch sống, cũng không cần đến số bạc này, con cứ tự mình giữ lấy, đừng tưởng tích góp được năm, ba lượng bạc là có thể đến Hồ Châu tham gia khoa cử. Đến lúc đó việc cần tiêu bạc ắt hẳn sẽ rất nhiều."

Nàng bảo bọn nhỏ mang hết đồ vật cất vào trong nhà, sau đó đi khu đất hoang bên kia quan sát tiến độ thi công.

Người nhiều thì sức lớn, bốn, năm chục người chung sức làm việc, móng nhà đã được đào xong, gạch xanh mua ở trấn trên cũng đã được đưa tới. Móng nhà sẽ dùng gạch xanh để xây, bảy, tám hán tử có kinh nghiệm sẽ phụ trách làm móng, những người khác thì phụ trách dùng gạch mộc để lát nền, đây không phải là công việc đòi hỏi nhiều kỹ thuật, nam nhân trong thôn đều có thể làm được. Hơn hai mươi người cùng nhau làm việc, chỉ trong ba hoặc bốn ngày, từng bức, từng bức tường đã được dựng lên.

Sau khi nguyên mẫu của bức tường được dựng xong, thôn dân mới ý thức được nhà Trình Loan Loan lớn bao nhiêu.

Một vòng tường được dựng vây quanh sân nhà, trong sân là mười mấy gian phòng, mỗi phòng đều rất rộng.

"Mấy gian này cũng không phải là dùng để ở, đó là nhà bếp, nhà xí và phòng tắm." Trình Loan Loan cười giải thích: "Đây mới là mấy gian phòng ở, nhi tử đều sắp trưởng thành thì phải rước dâu, không xây nhà lớn một chút thì sau này làm sao mà ở, chẳng lẽ phải đi ở nhờ nhà người khác sao."

"Nương Đại Sơn thật là giàu có, không phải chỉ là cái nhà xí sao, xây lớn như vậy làm gì, bạc nhiều không chỗ tiêu sao." Trương bà nương xen lẫn trong trong đám người, lời nói tràn ngập vị chua: "Tắm rửa còn có gian riêng, đến nhà Vương viên ngoại còn không biết đã gây chú ý đến vậy chưa."

Trình Loan Loan kéo kéo khóe môi: "Sao có thể gây chú ý bằng Trương gia, bằng không vì sao Trịnh thiếu gia không chịu ở nhà lý chính thúc, một hai phải đến Trương gia chứ."

Vừa nói đến chuyện này, thôn dân xung quanh đổ dồn ánh mắt về phía Trương bà nương, trong mắt tràn ngập vẻ hứng thú hóng chuyện.

Cũng đã bốn, năm ngày trôi qua kể từ khi xảy ra chuyện của Trịnh thiếu gia, Trịnh gia cũng không cho người tới giải quyết hậu quả, không biết Lý gia sẽ làm thế nào với khuê nữ hư thân trắc nết này.

Vẻ mặt Trương bà nương đen lại, không đề cập tới chuyện này còn tốt, vừa nhắc tới thì trong bụng mụ ta liền sôi ùng ục.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi