XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Trình Loan Loan cười lạnh không thôi.

Nàng tùy tiện nhìn lướt qua trên người lão tam, khóe miệng bầm đen, cằm có vết trầy, trên mu bàn tay có máu ứ đọng, lúc này mới mấy ngày ngắn ngủi rốt cuộc là đã bị bắt nạt bao nhiêu lần.

Dư chưởng quỹ họ Dư, sư huynh bắt nạt lão tam cũng họ Dư, cái này rất rõ ràng là bao che.

Nàng lúc trước thật sự là bị mù, làm sao lại đưa nhi tử đến chỗ như vậy để học võ cơ chứ.

Trong tay nàng không biết từ lúc nào có thêm một thanh trường đao, đây là nàng vừa mới trong nháy mắt đó ở trong Thương Thành mua được, đao cụ công nghiệp hiện đại sản suất sắc bén hơn những lưỡi đao ở cổ đại nhiều.

1

Nàng giơ tay lên, chém vào trên bàn gần đó một cái, bàn gỗ trong nháy mắt chia năm xẻ bảy.

Một tiếng ầm vang lên, bọn nhỏ giống như là bị hạ định thân thuật, cùng nhau đứng im tại nguyên chỗ.

Thanh trường đao này, so với thanh đao tốt nhất của võ đường không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần, bọn họ thấy mà nóng mắt.

"Dư chưởng quỹ thật sự uy phong." Trình Loan Loan cầm đao, khóe miệng mang theo ý cười lạnh lùng, "Nhi tử ta ở võ đường của người học được ba ngày, trừ học phí ba ngày qua ra, tiền còn lại thỉnh trả lại toàn bộ cho ta!"

Dư chưởng quỹ ung dung nói: "Võ đường có quy củ của võ đường, sau khi giao tiền sẽ không trả lại."

"Lúc đầu ta cũng không muốn làm lớn chuyện này." Nụ cười của Trình Loan Loan càng ngày càng lạnh, "Nhưng Dư chưởng quỹ bá đạo như vậy, vậy ta cũng chỉ phải tìm người đến chủ trì công đạo thôi."

Dư chưởng quỹ giống như là nghe được chuyện cười gì đó: "Võ đường Dư thị ta mỗi ngày đều có người đến gây sự đòi trả lại tiền, chưa từng có ai thành công, ngươi biết vì sao không, bởi vì nhi tử ta là nha dịch ở nha môn, là người Huyện lệnh đại nhân tín nhiệm nhất, cho dù ngươi bẩm báo nha môn thì Huyện lệnh đại nhân cũng sẽ không quản thứ gây chuyện như ngươi!"

Ánh mắt hắn nhíu lại, "Ngươi để thanh đao trên tay lại thì ta sẽ có thể không so đo chuyện ngươi đả thương cháu ta."

Đao này nhìn qua không phải là vật bình thường, nếu như có được thì có thể coi như bảo vật trấn đ.iếm võ đường Dư thị bọn họ...

Trình Loan Loan hiểu ra.

Xem ra võ đường Dư thị này hoàn toàn là dựa vào lừa người kiếm tiền, hai chữ võ đường hấp dẫn người muốn học, đợi đến sau khi cha mẹ giao tiền rồi thì sẽ dung túng tử đệ Dư gia tổn thương nhục nhã những học trò này, các học trò này chắc chắn sẽ cáo trạng với cha mẹ, cha mẹ có thể bỏ tiền đưa hài tử đến học võ tự nhiên cũng thương con mình, làm sao chịu để hài tử ở chỗ này chịu khổ, khẳng định sẽ đòi trả tiền lại, mà Dư chưởng quỹ chắc chắn sẽ không trả. Sau khi làm lớn chuyện, có nha dịch làm chỗ dựa, Dư chưởng quỹ có thể không bị hề hấn gì, kiếm không được hai lượng bạc, thật đúng là vụ mua bán kiếm bộn không lỗ.

Nếu như có hài tử có thể chấp nhận bị khi nhục, vậy liền thành tay chân của võ đường Dư thị, tính thế nào Dư gia cũng không lỗ.

Trình Loan Loan cười lạnh: "Dư chưởng quỹ thật sự là biết tính toán, đáng tiếc, ngươi không nên tính toán lên đầu ta."

Nàng nhét trường đao vào trong tay Triệu Tam Ngưu, "Nếu ai tới cản đường đi của chúng ta, trực tiếp chém tới, chém bị thương không sao, nhà chúng ta có thể bồi thường nổi tiền thuốc men."

1

Nàng thốt ra lời này, không hài tử nào còn dám cản ở cổng nữa, đao này nhìn sắc bén như thế, lỡ như bị chém chết thì được không bù mất.

Triệu Tam Ngưu giơ trường đao lên, chắn trước người Trình Loan Loan, mẫu tử hai người thành công rời khỏi võ đường Dư thị.

Dư chưởng quỹ cũng không sốt ruột, vỗ bàn một cái: "Đi tìm đại đường huynh của ngươi, nói cho hắn biết võ đường Dư thị bị mất trộm, bảo hắn mau chóng bắt đạo tặc về."

Dư sư huynh kia lĩnh mệnh, lập tức đi làm.

Triệu Tam Ngưu cùng Trình Loan Loan chạy tới trên đường, hắn há mồm thở dốc: "Nương, kế tiếp phải làm sao, sư phụ sẽ không từ bỏ ý đồ đâu..."

+

Trình Loan Loan lạnh lùng nói: "Con ở võ đường ba ngày, hắn có truyền thụ võ nghệ cho con không?"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi