XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Trình Loan Loan buông công việc trong tay xuống, theo Vương Thẩm đi đến nhà cũ.

Nàng vừa đi vào đã ngửi thấy mùi thơm của gạo, nhìn thấy Nê Thu đang đút cháo gạo cho nam tử nằm ở trên giường.

Cháo gạo này có màu vàng óng, không lẫn với các loại ngũ cốc khác, cũng không bỏ thêm rau dại.

Vương thẩm mở miệng nói: "Hắn khắp người đều có vết thương, không ăn được gì khác, uống nhiều cháo gạo kê một chút, bồi bổ khí huyết, rất nhanh sẽ hồi phục."

Trình Loan Loan cảm giác Vương thẩm thực sự là một người tốt bụng.

Trước kia lúc nghèo đói, nhà mình cũng không có gì ăn mà còn nhét cho Tứ Đản mấy cái bánh cao lương.

Hiện giờ Vương gia cũng chỉ mới khá hơn một chút thì lại nấu một chén cháo lớn cho một người xa lạ.

Giao lại việc buôn bán món kho cho phu thê Vương gia thật là một quyết định chính xác.

Chờ Nê Thu đút xong bát cháo gạo, Trình Loan Loan lúc này mới đi vào trong phòng, nhìn thấy người nằm ở trên giường vẻ mặt tái nhợt, sắc mặt tái nhợt, không có chút huyết sắc nào, nhưng đôi mắt kia nhìn rất có thần, đáy mắt đen nhánh tràn đầy cảnh giác.

Trình Loan Loan chủ động mở miệng: "Còn nhớ rõ là ta mang ngươi về không, vậy, có tiện dò hỏi một chút ngươi vì sao lại bị thương ngã trên mặt cỏ không?"

Nam nhân trầm mặc, không nói gì.

Trình Loan Loan tiếp tục mở miệng: "Nếu ta đã cứu ngươi thì sẽ không thương tổn ngươi, hơn nữa ngươi toàn thân đầy vết thương, động tác khó khăn, nếu như người đuổi giết ngươi lại tới cửa, ngươi phải làm sao bây giờ?"

"Ta họ Hạ, tên một chữ Tiêu, Hạ Tiêu." Nam nhân rốt cuộc mở miệng, "Ta bị người đuổi giết, từ trên núi rơi xuống, đám người kia hẳn là sẽ cho rằng ta đã chết, sẽ không đuổi tới."

Hạ Tiêu có chút thống khổ nhắm hai mắt lại, nghĩ lại chuyện cũ vẫn thấy kinh hãi.

"Nếu bọn họ cho rằng ngươi đã chết, vậy ngươi không cần vội vã trở về." Trình Loan Loan cười cười: "Ta cứu ngươi một mạng, ân cứu mạng nên hồi báo như thế nào đây?"

Hạ Tiêu mở to mắt.

Nếu là hắn của ngày trước thì có thể hứa hẹn vàng bạc châu báu, nhưng hiện tại, hắn chỉ có hai bàn tay trắng.

Hắn trầm mặc sau một lúc lâu mới nói: "Ngươi cứ tùy tiện yêu cầu, chỉ cần ta có thể làm được, tuyệt không chối từ."

Trình Loan Loan mở miệng: "Trên người của ngươi có một thanh kiếm......"

Ngón tay Hạ Tiêu siết chặt.

Đây là Bích Nguyệt kiếm do sư phụ tìm thợ thủ công tốt nhất thợ chế tạo, là kiếm do sư phụ ban tặng, trên thế gian này không thể tìm ra thanh thứ hai, đây là đồ vật duy nhất mà hắn còn giữ lại được, sư phụ từng nói qua, kiếm còn người còn, kiếm mất người mất.

Người thì chưa chết nhưng lòng đã chết.

Thanh kiếm này dù vô giá, nhưng cũng không có ý nghĩa gì nữa.

Hắn mở miệng nói: "Vậy lấy đi đi..."

"Ý của ta là, trên người của ngươi có kiếm, có phải là biết võ công hay không?" Trình Loan Loan nhìn hắn nói, "Để báo đáp ta thì chỉ cần sau khi vết thương của ngươi lành lại đến dạy nhi tử nhà ta học công phu, dùng thời gian một năm để hồi báo ân cứu mạng, ngươi thấy thế nào?"

Hạ Tiêu kinh ngạc: "Ngươi không sợ ta ở lại đây liên lụy ngươi?"

"Ngươi không phải đã nói sao, những người đó đều cho rằng ngươi đã chết, một người đã chết thì có gì phải sợ?" Trình Loan Loan cười rộ lên, "Từ giờ trở đi, ngươi chính là biểu thúc của đám nhi tử nhà ta, là biểu đệ nhà họ hàng xa của ta, tên là Tiêu Hạ."

1

Mấy chữ thân thích nhà họ hàng xa là cái khó đi tra rõ nguồn gốc nhất, cứ cho là Trình lão thái thái tới cũng chưa chắc có thể tính rõ ràng Trình gia rốt cuộc có bao nhiêu thân thích họ hàng xa, thân phận này tạm thời sẽ không khiến cho người ta tra ra được có điểm nào đáng ngờ.

Hạ Tiêu chắp tay: "Biểu đệ Tiêu Hạ, gặp qua biểu tỷ."

"Vậy ngươi liền ở chỗ này dưỡng thương cho tốt, thức ăn ta sẽ cho người đưa tới."

Trình Loan Loan dặn dò vài câu rồi đi ra ngoài.

Bên ngoài là phu thê Vương gia đang xử lý lòng heo, Đại Mạch, Tiểu Mạch và Nê Thu đều tới hỗ trợ, người một nhà bận rộn, khí thế ngất trời.

"Nương Đại Sơn!" Vương thẩm đem một cái giỏ tre đưa qua, "Trời còn chưa sáng thì đứa nhỏ Nê Thu này đã theo Trương Đại Cương ra sông mò cá. Ta đã nói từ trước là nước sông vừa dâng lên nên sẽ không có cá đâu. Tiểu tử này vẫn nhất quyết đi, nhưng hắn cũng không mò được con cá nào, ngược lại mò được rất nhiều ốc, nhà ta không biết làm thứ này, nếu nương Đại Sơn biết cách làm thì cứ lấy hết đi."

Một cái giỏ tre đựng đầy ốc đồng, xách lên thì thấy ít nhất cũng năm, sáu cân.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi