XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Thái độ Chu lão bà cũng rất kiên định: "Nếu không có ngươi, thôn chúng ta sẽ không có lần thu hoạch thứ hai này, năm nay chúng ta đều dựa vào ngươi mới không đói, hai mươi cân lương thực này còn lâu mới đủ bày tỏ hết lòng biết ơn, nhưng cũng chỉ có thể lấy ra như vậy, ngươi không muốn lấy cũng phải lấy!"

Lão nhân gia bà trực tiếp xé túi lúa ra, đổ lúa ào ào xuống sân phơi nhà Trình Loan Loan, sau đó xoay người rời đi, lão bà này tuy đã lớn tuổi nhưng bước đi rất nhanh, làm cho người ta có một loại cảm giác càng sống càng trẻ.

Có Chu lão bà tiên phong, những người trẻ tuổi tay chân linh hoạt trong thôn lại càng không có cớ không cho lương thực, ngay cả Trương bà nương từ trước đến nay chống đối Trình Loan Loan cũng mang theo mười cân lúa tới đây, không phải lúa khô, còn vương một chút hơi ẩm, sau khi phơi khô có thể còn lại chừng tám chín cân.

Sau khi lúa của cả thôn đều được đưa đến, nhà Trình Loan Loan có thêm gần hai ngàn cân lúa, nó tương đương với tổng thu hoạch hai năm của cái nhà này, cũng may trong nhà lớn, nếu không thì không có chỗ để.

Ý niệm nhất thời của nàng đã làm cho thôn Đại Hà bội thu lần nữa, cũng khiến cho nàng bội thu được thiện ý và lòng cảm kích của đại bộ phận người.

Hạ Tiêu ngồi ở cửa phơi nắng, trong khoảng thời gian này thôn Đại Hà bộn bề nhiều việc, nhưng hắn thì rất nhàn rỗi, sau khi làm xong hai thanh kiếm gỗ, mỗi ngày hắn cũng chỉ còn lại có một việc, đó chính là dưỡng thương thật tốt.

Hắn ngồi ở cửa, nhìn người trong thôn tất bật thu hoạch đập lúa, không biết vì sao khoảng trống trong lòng ngực giống như là bị vật gì đó lấp đầy.

Ngay cả bách tính ở tầng lớp dưới nghèo khó như vậy cũng đang cố gắng sống thật tốt, tại sao hắn lại suy sụp như vậy.

Chẳng lẽ sau khi rời khỏi Hạ gia, hắn cũng không phải là Hạ Tiêu nữa sao?

Hạ Tiêu nhắm mắt lại, tiếp tục phơi nắng.

Mà trước cửa học đường, Ngu phu tử đang vẽ tranh, đã rất lâu rồi hắn không đề bút vẽ tranh, thế nhưng sau khi đến thôn Đại Hà, nhìn thấy nơi này hết thảy vui vẻ phồn vinh, luôn nảy ra ý muốn ngâm thơ, đối thơ, vẽ tranh, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi này, hắn đã vẽ được vài bức tranh, bức tranh toàn thôn hợp lực bắt heo, bức tranh mùa thu bông lúa chập chờn, mặt trời mới mọc trên thôn trang, tranh thôn dân bận rộn thu hoạch, tranh vẽ rất nhiều học trò đọc sách... Mỗi một bức tranh đều tràn ngập sức sống hướng về phía trước, khiến cho nội tâm của hắn cũng bị khuấy động lên.

Mùa thu hoạch dần dần kết thúc, Lý chính triệu tập các hộ đến bên cây hòe lớn họp.

"Lần này gọi mọi người lại đây là vì nói một chút chuyện nộp thuế." Lý chính đứng ở trên tảng đá cao, lớn tiếng nói, "Năm nay thôn Đại Hà chúng ta xem như là đại thu hoạch, tuy nói lần này thu hoạch không ở trong dự liệu của mọi người, cũng không ở trong ý muốn của triều đình..."

Lý chính còn chưa nói xong, Trương Vô Lại đã lớn tiếng nói: "Lý chính thúc sẽ không phải muốn cho chúng ta lại nộp thêm thuế chứ, lần thu hoạch này là ngoài phần đóng thuế, triều đình cũng không nói phải nộp thuế, sao có thể tự mình mang qua cho không!"

Thanh âm Lý chính trở nên uy nghiêm hơn vài phần: "Triều đình từng có văn bản quy định rõ ràng, chỉ cần là trong đất mọc ra lương thực, nhất định phải nộp thuế, triều đình không đề cập tới, không có nghĩa là không cần, thay vì chờ quan phủ đến cường thu, còn không bằng chúng ta chủ động nộp lên! Hơn nữa, Huyện lệnh đại nhân từng nói, thôn chúng ta chỉ cần nộp một phần mười lăm làm thuế, so với những thôn khác đã may mắn hơn rất nhiều!"

Triệu lão thái thái nói: "Nghe nói những nơi khác nạn đói không chống đỡ được, toàn bộ đều dựa vào triều đình mở kho phát lương thực, nếu triều đình cũng không có lương thực, những người đó sẽ thành lưu dân, chúng ta còn có thể có ngày thái bình như hiện tại sao?"

Lời này vừa nói ra, rất nhiều người bên cạnh gật đầu theo, không có lương thực sẽ trở thành lưu dân, lưu dân nhiều sẽ vào rừng làm thổ phỉ, đến lúc đó thế đạo loạn lạc, lương thực tới tay đều không thể giữ được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi