XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Sắc thu càng lúc càng đậm.

Hoạt động gieo trồng vụ thu của thôn Đại Hà cũng chậm rãi đến hồi cuối.

Sau khi vụ gieo trồng vụ thu kết thúc, thời điểm bận rộn nhất trong năm cũng đã kết thúc, hơn một tháng kế tiếp chính là chuẩn bị cho mùa đông, ngoại trừ sửa chữa nông cụ, còn phải sửa chữa nóc nhà, đốn nhiều củi, đan gùi rổ, dự trữ rau khô, may vá y phục mùa đông... Các nam nhân vì kiếm thêm chút tiền sẽ thừa dịp này lên trấn tìm chút việc khổ cực, cũng có thể kiếm được chút đỉnh.

Trong nhà Trình Loan Loan cũng đang bận rộn may y phục mùa đông.

Việc này do Ngô Tuệ Nương phân công, Tào Oánh Oánh ở bên cạnh hỗ trợ, A Phúc cẩn thận cũng giúp cắt vải, người trong nhà quá nhiều, mỗi người làm một bộ y phục mùa đông, đều phải mất ít nhất một tháng mới có thể làm xong toàn bộ.

Triệu Đại Sơn và Triệu Tam Ngưu phụ trách mỗi ngày đốn củi, củi lửa suốt một mùa đông, không chỉ dùng để nấu cơm, còn dùng để đốt giường đất, cho nên củi khô nhất định phải càng nhiều càng tốt, hai người này mỗi ngày đều ở trên núi không có thời điểm thanh nhàn.

Trình Loan Loan gọi Triệu Nhị Cẩu lại: "Bây giờ con vào thôn hỏi xem nhà ai có dư gạch sống thì mua hết đi."

Lần trước nhà bọn họ xây xong nhà, còn lại chừng một ngàn khối gạch sống, nhưng cái này còn lâu mới đủ.

Triệu Nhị Cẩu hỏi: "Nương, mua gạch sống để làm gì?"

Trình Loan Loan nói: "Mấy hôm trước ta đưa xà phòng cho các con có dùng được không?"

Triệu Nhị Cẩu dùng sức gật đầu, "Rửa tay tắm rửa gội đầu đều đặc biệt sạch sẽ, nương, ngài là..."

Hắn giống như đoán được nương muốn làm cái gì.

Trình Loan Loan lấy ra một cái sa bàn, dùng cây gậy vẽ lên trên.

"Đây là nhà chúng ta, bên phải dựa vào núi, bên trái là đất đại ca con mua về, tổng cộng ba bốn mẫu, chuẩn bị trồng một ít rau trong nhà thường ăn, ta dự định ở chính giữa mảnh đất trồng rau này xây một cái phường chế tác xà phòng." Nàng cười rộ lên, "Bởi vì làm thứ này cả ngày đều phải đốt củi lửa, cho nên lại ở bên ngoài xây một cái phòng ấm, phòng ấm dùng để trồng rau dưa mà mùa xuân, mùa hè mới có..."

Có phòng ấm này, mùa đông cũng có thể ăn rau tươi khác.

Đương nhiên đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là nhanh chóng xây dựng phường xà phòng, đây là điều quan trọng nhất hiện tại.

"Phường xà phòng đại khái xây chừng bốn gian, gian này dùng để nấu mỡ heo, gian này dùng để lọc tro than, gian này hòa trộn, gian này dùng để đông khuôn thành hình... Bốn gian vẫn là quá ít." Trình Loan chống cằm suy tư, "Sau này sẽ có thêm các loại hương vị, tốt nhất còn phải khắc chữ trên xà phòng mang ký hiệu đặc biệt... Vậy xây tám gian, con tính xem cần bao nhiêu gạch thô, sau đó đi đến các nhà mua đi."

Người trong thôn có thói quen tích góp gạch sống, lúc này không xây nhà thì năm nay sẽ không thể động thổ nữa, vừa vặn có thể để nhà bọn họ dùng.

"Sau khi mua gạch sống xong, hỏi lại nam nhân nhà ai trong thôn có rảnh không, bảo họ tới giúp xây nhà, vẫn như trước kia, một ngày ba mươi văn tiền." Trình Loan Loan cười nói, "Tìm ba mươi người đến, tốt nhất là hoàn thành trong vòng năm sáu ngày."

Triệu Nhị Cẩu đè nén hưng phấn trong lòng, đứng lên đi ra ngoài làm việc.

Trình Loan Loan rút ra một tờ giấy thô ráp, cầm bút lông vẽ lên trên giấy, lần này vẽ là bản vẽ khuôn, chính là loại xà phòng vuông vức thường thấy nhất ở đời sau, chính giữa hơi lõm xuống một chút, dễ dàng cho người cầm không trơn trượt.

Sau khi vẽ xong bản vẽ mô hình, nàng bắt đầu suy nghĩ về logo.

Bất cứ sản phẩm hiện đại nào cũng đều sẽ có dấu ấn thương hiệu độc đáo của nhà sản xuất, nếu nàng muốn mở xưởng làm ăn lớn nhất định phải tạo ra ý thức thương hiệu.

Nàng ở trên giấy viết xuống bốn chữ: "Đại Hà Triệu thị."

Phía dưới hàng chữ này vạch hai đường, coi như là sông lớn của thôn Đại Hà.

Nàng rất hài lòng với cái tên này, mở miệng hô: "Chiêu nhi, lại đây một chút."

Lúc không đi học, Trình Chiêu sẽ ở trong phòng đọc sách nghe được cô cô gọi hắn, hắn buông sách xuống đi ra.

Hắn thấy được bốn chữ trên tờ giấy thô ráp, yên lặng dời ánh mắt.

Cô cô chỗ nào cũng tốt, chỉ là chữ viết bằng bút lông này quá khó coi, so với Triệu Tam Ngưu còn không bằng... Nhưng cô cô chưa từng đi học đã có thể viết chữ, đã lợi hại hơn rất nhiều phụ nhân trong thôn rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi