Chu bà tử ở bên cạnh nàng ta vội vàng nói: "Phu nhân, người kia chính là Tuệ Nhũ nhân. Tuy rằng chỉ là cửu phẩm, nhưng tốt xấu gì cũng do thánh thượng thân phong, hơn nữa vừa mới sắc phong hôm qua, một Nhũ Nhân nóng hổi mới ra lò, bốn phương tám hướng có vô số người nhìn chằm chằm, chúng ta cũng không tiện đối nghịch... Dù sao lão gia bị chuyện bên kia trì hoãn hành trình, nhất thời cũng không thể trở về, chờ sau khi cơn nóng này qua đi, chúng ta lại phái người đi trói tiểu thư trở về."
Tào phu nhân tức giận đến đau thắt ngực.
Nàng ta gả vào nhiều năm như vậy, các thứ tử thứ nữ cùng với đại tiểu thư con vợ cả này đều nằm trong tay nàng ta.
Nhưng bởi vì Tào Oánh Oánh là tiểu thư con vợ cả nên có một số việc nàng ta không tiện trắng trợn ra tay, cho nên chỉ có thể thừa dịp lần này Tào Đức Phúc đi xa tính kế chuyện này.
Mọi chuyện đang thuận buồm xuôi gió, toàn bộ người ở huyện Hà Khẩu cũng đều đang nghị luận chuyện Tào Oánh Oánh mất trinh tiết.
Thanh danh của Tào đại tiểu thư bị hao tổn, như vậy đương nhiên chỉ có thể gả cho lão đầu tử Đậu gia kia, đến lúc đó khi Tào Đức Phúc trở về cũng sẽ không nói cái gì.
Nhưng hết lần này tới lần khác không có cách nào đưa Tào Oánh Oánh trở về.
Thật sự là tức chết nàng ta.
Mà lời đồn về đại tiểu thư của Tào gia ở huyện Hà Khẩu cũng tự động tan thành mây khói.
Tào Oánh Oánh đi trên đường, những gì nghe được đều là lời bàn tán về Tào phu nhân, tiện thể châm chọc cha nàng không biết quản lý hậu trạch.
Đương nhiên, nói nhiều nhất vẫn là thánh chỉ của ngày hôm qua.
Một nông phụ, vì phát hiện ra lúa tái sinh mà được sắc phong là Nhũ nhân cửu phẩm.
Một thư sinh, bởi vì phát hiện phương pháp diệt châu chấu, được thánh thượng ban thưởng châu chấu bằng ngọc, nghe nói trị giá ngàn lượng bạc.
Còn có hai người không biết tên, phát hiện ra biện pháp tuốt hạt lúa, Thánh thượng ban thưởng văn phòng tứ bảo, nghe nói bút lông nghiên mực kia là thứ cực phẩm chỉ có Hoàng đế mới có thể dùng...
Thế nhân đều biết sĩ nông công thương, nông nghiệp tuy rằng xếp thứ hai nhưng trên thực tế, địa vị là thấp nhất, làm quan có quyền, thương nhân có tiền, công nhân có tay nghề, mà nông nhân chỉ có thể dựa vào trời đất ăn cơm, mà trời và đất thường là thứ khó dựa vào nhất, thời tiết khó lường, còn đất đai đôi khi sẽ bị hương thân phú hào thâu tóm, tràn ngập các loại biến số...
Mà hành động này của Thánh Thượng không thể nghi ngờ là khẳng định địa vị của nông nhân.
Đại bộ phận người của triều đại này đều là nông dân, điều này khuyến khích nông dân ở tầng dưới cùng, cũng khuyến khích bọn họ làm sáng tạo trong việc làm nông...
Trình Loan Loan mặc bộ y phục vải thô, mặc cho ai cũng không thể nhìn ra nàng chính là Tuệ Nhũ nhân mà mọi người đang say sưa nói.
Nàng đi Túy Tiên Lâu hỏi thăm một chút, biết được bà đỡ nổi danh nhất là Dư bà tử ở ngõ Đầu Đông, năm nay hơn sáu mươi tuổi, nghe nói những hài tử do bà ấy đỡ đẻ, ai nấy đều bình an lớn lên.
Bởi vì thanh danh nổi bật nên giá cả Dư bà tử đưa ra cũng cao, hai lượng bạc mới đi một chuyến, trả tiền trước, khi nào sinh con thì gọi đến, sau khi mẫu tử bình an, còn cần phong bao lì xì lớn, bao lì xì này bao nhiêu thì hoàn toàn dựa vào ý của chủ nhà.
Trình Loan Loan và Dư bà tử thương nghị xong về thời gian ước tính, giao tiền, sau đó đi chuẩn bị quà gặp mặt cho tôn tử hoặc tôn nữ đầu tiên trong nhà.
Ngô Tuệ Nương đã tự tay làm xong tất cả quần áo và tã lót cho đứa nhỏ, những thứ khác cũng không có gì cần.
Nàng bảo bọn nhỏ chờ ở bên ngoài, một mình đi vào cửa hàng trang sức để mua khóa bình an. Trước đây nàng đã đọc một số tài liệu lịch sử, bởi vì trình độ y tế thấp, tỷ lệ chết non của hài tử ở cổ đại là rất cao, mua khóa bình an là hy vọng rằng đứa nhỏ có thể bình an lớn lên.
Một chiếc khóa bạc có khắc chữ "Bình an", bên trên khắc một ít đám mây cát tường, có giá bốn lượng bạc, Trình Loan Loan vui vẻ trả tiền.
Sau đó lại mua một ít thịt lợn và đồ ăn gì đó, lúc này đoàn người mới đánh xe trở về.
Vừa đến cổng thôn đã đụng phải Triệu Hữu Tài đang chạy xe ngựa, hắn vội vàng nói: "Đại tẩu, tức phụ Đại Sơn sắp sinh, tình hình rất không tốt!"
Vừa nghe lời này, Triệu Đại Sơn lập tức từ trên xe bò nhảy xuống, giống như gió mà xông về nhà.
Trình Loan Loan bình tĩnh nói: "Nhị Cẩu, cùng Tam thúc của con đi nhanh đến trấn Hà Khẩu mời Dư bà tử tới, nhất định phải đi nhanh!"
Triệu Nhị Cẩu gật đầu, nhảy lên xe ngựa, nhận lấy dây cương trong tay Triệu Hữu Tài, hắn đánh xe ngựa càng vững vàng, xe ngựa hí vang một tiếng, giục ngựa chạy nhanh.
+
Triệu Hữu Tài sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, vội vàng chui vào trong xe.
Tuy rằng hắn biết đánh xe, nhưng vẫn luôn chạy từ từ, chạy nhanh sẽ dễ mất khống chế...