Nàng bảo Triệu Tứ Đản viết danh sách ra, dán tại cửa học đường.
Những người được chọn vui mừng đến mức không biết nên làm gì cho tốt, thậm chí có vài người còn chưa từng qua lại với Trình Loan Loan lần nào.
Thật ra về phương diện tuyển người, Trình Loan Loan cũng có mục đích của riêng mình.
Cơ bản những người được chọn đều là những người không quá thân quen với nhau, sáu bảy khâu công việc cần phải kết hợp sáu bảy người không quen biết nhau mới có thể hiểu sơ sơ một quy trình sản xuất.
Tuy rằng khâu quan trọng nhất do nàng tự tay thực hiện nhưng nếu quy trình sản xuất cơ bản bị tiết lộ ra ngoài thì khó tránh khỏi sẽ có thương nhân bắt chước nghiên cứu. Đến lúc đó lại thêm chuyện phiền lòng.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Mười bảy người trong thôn đến phường sản xuất xà phòng tập hợp từ sớm.
"Trước khi chính thức đi vào sản xuất, ta cảnh cáo trước." Trình Loan Loan lạnh nhạt mở miệng nói: "Trong một ngày, những việc các ngươi làm ở đây, cụ thể làm như thế nào thì tự biết là được, không được nói cho bất kỳ người ngoài nào."
Mười bảy người đều gật đầu: "Đương nhiên rồi, ta sẽ không nói cho ai kể cả tiểu tử trong nhà."
"Ta đã bảo người ta viết khế ước." Trình Loan Loan cầm mười bảy tờ khế ước trong tay: "Nếu vi phạm khế ước phải bồi thường ít nhất một trăm lượng bạc. Nếu các vị đều cảm thấy không thành vấn đề thì có thể ký."
Một trăm lượng bạc... Khoản tiền này đối với người trong thôn mà nói chính là một con số vô cùng lớn.
Mười bảy người nhìn nhau.
Nương Thiết Trụ là người đầu tiên bước ra ngoài: "Miệng ta rất kín, ai hỏi cũng sẽ không nói, ta ký."
Từ đại nương cũng đứng dậy: "Một phụ nhân như ta, không hiểu gì cả, cũng sẽ không nói với bất kỳ người nào."
Có hai người đi đầu, những người khác cũng đều ký.
Trong lòng bọn họ rất rõ, việc buôn bán kiếm tiền này nếu như bị tiết lộ ra ngoài, nương Đại Sơn nhất định sẽ không kiếm được tiền nữa.
Nương Đại Sơn không kiếm được tiền vậy bọn họ càng không có cách kiếm tiền.
Trình Loan Loan thu hơn mười bản khế ước lại.
Thật ra những khế ước này hơi không công bằng, tiền công một tháng chỉ được nhiêu đó nhưng lại bắt người ta bồi thường một trăm lượng bạc. Nếu như ở hiện đại, hợp đồng này của nàng chẳng khác nào là một bản hợp đồng ngang ngược, tòa án cũng sẽ không ủng hộ hợp đồng kiểu này.
Nhưng ở cổ đại, chỉ cần ký là sẽ có hiệu lực.
Nàng ngang ngược một lúc, đương nhiên cũng phải cho họ nếm mùi ngon ngọt.
Trình Loan Loan cười nói: "Vậy bây giờ ta sẽ nói đến tiền công. Tiền công một tháng của phụ nhân và tiểu cô nương là sáu trăm văn tiền, nam nhân một tháng tám trăm văn tiền. Buổi sáng giờ Thìn đến làm, giữa trưa nghỉ ngơi nửa canh giờ, cuối giờ Thân buổi chiều sẽ kết thúc công việc, làm sáu nghỉ một."
Triệu Hữu Quý, cha của Triệu Thiển Căn ngoáy ngoáy lỗ tai: "Làm sáu nghỉ một là sao?"
"Chính là làm sáu ngày được nghỉ ngơi một ngày." Trình Loan Loan cười nói: "Trong nhà mỗi người đều có đứa nhỏ, có việc vặt, cũng không thể ngày ngày đều ngâm mình trong phường của ta được. Nhưng mà nơi này của ta không cung cấp cơm, các ngươi tự chuẩn bị cơm trưa của mình."
Nghe thấy lời này của nàng, tất cả mọi người đều sững sờ.
Làm sáu ngày được nghỉ ngơi một ngày? Trên đời còn có chuyện tốt như thế này sao?
Người trong thôn bọn họ, quanh năm suốt tháng không có lúc nghỉ ngơi, cho dù là không bận việc đồng áng thì cũng sẽ có một đống việc vặt khác, không có ai thật sự nằm không ở nhà không làm lụng gì cả. Đương nhiên ngoại trừ người lười nhác.
Vương viên ngoại ở huyện trên xem như cũng là một người phúc hậu, làm việc cho Vương viên ngoại, một tháng có thể nghỉ một ngày, trong huyện vô số người khen ngợi.
Nhưng bây giờ nương Đại Sơn lại cho bọn họ nghỉ bốn ngày trong một tháng.
Nghỉ ngơi bốn ngày, còn có thể được gần một lượng bạc, đây quả thật là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống.
Chuyện tốt này vậy mà rơi xuống đầu bọn họ, đây là chuyện tốt đến nghĩ cũng không dám. Mọi người xoa tay, chuẩn bị sẵn sàng làm việc.