XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Từ quán trà đi ra, Triệu Nhị Cẩu mở miệng nói: "Thời gian nửa tháng, món kho còn có thể kiếm hơn hai trăm lượng bạc, xà phòng biến số quá lớn nên con vẫn phải tìm cách mau chóng bán số vải vóc kia đi. Nương, trước tiên con đưa hai người về thôn, sau đó lại đi đến huyện Hà Khẩu một chuyến, con muốn đến bến tàu hỏi thăm tình huống một chút."

Trình Loan Loan suy tư một hồi.

Sau khi phường xà phòng khởi công, về sau sản lượng chỉ có thể càng ngày càng lớn, chỉ có một con đường nhà Vương viên ngoại là không thể được.

Nam Dương, là một tỉnh phủ khác, là nơi phồn hoa được nhắc đến trong rất nhiều cuốn sách bản triều, thị trường bên kia sợ là lớn hơn Hồ Châu.

Còn có một nguyên nhân, sang năm nàng muốn trồng bông, nhất định phải tìm một cơ hội đi nơi khác mua hạt giống bông, trong Thương Thành có thể mua được, nhưng nếu như nói không rõ lai lịch, rất dễ dàng gây ra phiền toái.

Dù sao nàng hiện tại là Tuệ Nhũ nhân, ánh mắt bốn phương tám hướng nhìn chằm chằm nàng thật sự là nhiều lắm.

Nàng mở miệng nói: "Ta đi cùng con."

Triệu Đại Vượng cái gì cũng không hỏi, đi theo hai người đến huyện Hà Khẩu.

Bến tàu bên này luôn là nơi náo nhiệt nhất, vô số hán tử đang chờ khiêng hàng ở trên bến tàu, có thuyền đang chất hàng, có thuyền đang dỡ hàng, qua lại khắp nơi đều là người.

Triệu Nhị Cẩu quen thuộc đến trước cửa một căn phòng góc đông nam bến tàu.

Dưới mái hiên treo một tấm bảng: Tào Ký Thuyền Vận.

"Xin hỏi một chút, chỗ lên thuyền đã đặt hơn nửa tháng trước ở chỗ này đại khái còn phải chờ bao lâu nữa?"

Gã sai vặt ngồi ở bên quầy cười nói: "Hôm nay ngươi đến thật sự là gặp may đó, đáng lẽ phải chờ hơn mười ngày nữa nhưng hôm qua có một chiếc thuyền trở về sớm, sáng sớm đi Nam Dương, người đi Nam Dương có thể trực tiếp đi lên, quyết định đi, giao tiền trước, một người năm trăm văn tiền, chỗ ta viết chứng từ, lại cầm chứng từ đến quan phủ đóng dấu, dựa vào vật này mới có thể lên thuyền."

Triệu Nhị Cẩu quay đầu nhìn về phía Trình Loan Loan: "Nương, con nghĩ chuyện này không thể kéo dài được, phải mau chóng giải quyết, ngày mai con sẽ đi Nam Dương."

"Ta đi chung với con." Trình Loan Loan từ trong túi tiền móc ra một lượng rưỡi, "Đây là phí đi thuyền của ba người."

Gã sai vặt kia nhanh chóng viết ba tờ chứng từ đưa qua. 

Nàng nhận lấy chứng từ, mở miệng nói: "Đại Vượng, con cũng đi cùng đi."

Triệu Đại Vượng kích động nói năng lộn xộn: "Con, con cũng có thể đi Nam Dương à... Cho tới bây giờ con chưa đi chỗ nào xa hơn huyện Hà Khẩu cả, ta cần làm chút cái gì?"

Triệu Nhị Cẩu xấu hổ đến cực điểm.

Hắn đã lớn như thế, còn cần nương quan tâm, nương tuổi đã cao, vì hắn lại phải ngồi thuyền cùng đến Nam Dương.

Đường thủy một ngày một đêm, xóc nảy khó chịu, thân thể của nương chịu được sao?

Hắn lẩm bẩm mở miệng: "Nương, thật xin lỗi, là do con bất cẩn, mới tạo thành tổn thất lớn như thế, lần này con đi Nam Dương, nhất định sẽ cẩn thận làm việc, con và Đại Vượng đi là được, nương trong nhà chờ tin tức tốt của con đi."

Trình Loan Loan dịu dàng nói: "Con đi Nam Dương là vì buôn bán vải vóc, ta là vì buôn bán xà phòng, chỉ một con đường của Vương viên ngoại vẫn là quá ít, ít nhất phải phát triển thêm ba con đường nữa mới có thể đảm bảo việc buôn bán xà phòng có thể ổn định."

Lời này không chỉ không khiến Triệu Nhị Cẩu thoải mái tinh thần, ngược lại làm hắn càng thêm áy náy.

Nếu như hắn có thể một mình phụ trách một mặt công việc thì nương tội gì phải chạy theo xa như vậy...

Hắn phải càng thêm cố gắng, hắn phải cố gắng trưởng thành, hắn muốn biến thành đại thụ che trời, che gió che mưa cho nương...

Trình Loan Loan làm sao biết trong đầu tiểu tử này nghĩ như vậy, nàng dạo phố mua chút đồ ăn vặt sau đó dẹp đường hồi phủ.

Xe ngựa phi nhanh đến cửa thôn, bị đội viên đội tuần tra trông coi cổng thôn gọi lại nhắc nhở: "Nương Đại Sơn, người Trình gia tới, ở trong nhà các ngươi náo loạn một hồi lâu."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi