XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Thôn Đại Hà.

+

Đang là thời điểm khói bếp lượn lờ, cả thôn rất yên tĩnh.

Phường xà phòng cả buổi sáng náo nhiệt, lúc này cũng yên tĩnh lại, tất cả mọi người trở về ăn cơm.

Xuân Hoa cùng Văn thị ở trong phòng bếp chuẩn bị bữa trưa. Nhẩm tính thời gian thì buổi trưa hôm nay đại tẩu sẽ trở về, Văn thị cố ý bảo Triệu Đại Sơn mua thịt heo về, đợi lát nữa nấu một nồi thịt kho, lại hầm một nồi canh gà. Đi ra ngoài ăn không ngon ngủ không ngon, nhất định là gầy đi một chút, bữa này nhất định phải ăn ngon một chút mới được.

Văn thị mở miệng nói: "Oánh Oánh, ngươi đi tới nhà Triệu thợ săn hỏi xem có con mồi gì không, mua về nấu một món thịt."

Tào Oánh Oánh gật đầu, nàng cầm tiền đi ra ngoài, đi đến nhà Triệu thợ săn.

Nhà Triệu thợ săn nằm cạnh núi lớn phía đông, nằm sát bìa rừng, phải đi vòng qua một mảnh rừng nhỏ mới có thể tới đó.

Nàng vừa bước vào rừng cây, đột nhiên có một bàn tay bắt lấy cánh tay nàng, kéo một cái thật mạnh, nàng không hề phòng bị ngã xuống đất.

Nàng quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt của một nam nhân.

Nam nhân này, nàng cũng biết, tên là Triệu Phú Quý.

1

Mấy ngày nay cùng Hạ Hoa Đại Mạch thêu hoa, nàng nghe nói qua chuyện của Triệu Phú Quý.

Nghe nói người này dây dưa không rõ với quả phụ trong thôn, có một ngày nửa đêm còn mò đến nhà Triệu thẩm... Dù sao đây cũng là ác nhân, đụng phải đều phải đi vòng qua.

Tào Oánh Oánh sợ tới mức lập tức từ dưới đất bò dậy.

Triệu Phú Quý túm lấy cánh tay nàng, dùng sức đẩy nàng, nàng lại ngã xuống.

"Ngươi, ngươi làm gì..."

Tào Oánh Oánh dùng cả tay chân lui về phía sau, sắc mặt lộ ra tái nhợt.

Triệu Phú Quý từ trên cao nhìn xuống, từng bước tới gần nàng, sau đó ngồi xổm xuống trước người nàng: "Tào tiểu thư, ngươi đừng trách ta."

1

Hắn túm lấy cổ áo Tào Oánh Oánh.

"Ngươi buông tay!" Tào Oánh Oánh thét chói tai: "Cứu mạng với, có ai không, cứu mạng!"

Miệng của nàng bị Triệu Phú Quý che kín lại.

Triệu Phú Quý kéo nàng đi sâu vào trong rừng.

Nếu như không phải do tiện nhân Trình Loan Loan này, làm sao hắn có thể trở thành kẻ mà trong thôn người người phỉ nhổ!

Ngay cả loại rác rưởi như Trương Vô Lại mà cũng có thể đứng ở trên đầu hắn, hắn là người nhà Triệu gia, dựa vào cái gì mà phải sống qua những ngày heo chó không bằng.

Bây giờ, cơ hội của hắn rốt cuộc cũng đã đến.

Chỉ cần hắn làm ô uế Tào tiểu thư là có thể cưới Tào tiểu thư làm vợ. Vậy hắn chính là con rể Tào gia. Sau này bất luận kẻ nào trong thôn Đại Hà đều phải dựa vào hắn mà sống qua ngày, xem ai còn dám nghị luận sau lưng hắn nữa không!

Người kia nói, cho dù Tào gia không nhận hắn làm con rể, cũng sẽ cho hắn năm trăm lượng bạc!

Năm trăm lượng bạc là một khoản tiền lớn a, hắn mang theo số tiền này đi vào trong thành mua một căn nhà, lại cưới một bà nương, làm chút buôn bán nhỏ, tốt hơn gấp trăm lần so với ở trong thôn Đại Hà này!

Trong con ngươi Triệu Phú Quý lộ ra hào quang hưng phấn, tay kích động đến mức run lên.

"Tào tiểu thư, ngươi yên tâm, ta sẽ nhẹ nhàng, ngươi chịu đựng một chút..."

"Ưm ưm ưm!"

Tào Oánh Oánh dùng sức giãy dụa.

Nhưng nàng là một thiên kim tiểu thư khuê các được nuông chiều bảo bọc, đâu phải là đối thủ của một hán tử nông thôn. Nàng dùng cả hai tay đấm cũng không lay động được Triệu Phú Quý.

Bàn tay Triệu Phú Quý bắt đầu kéo y phục của nàng.

Đôi mắt nàng thấm ra nước mắt rồi nhắm lại, sau đó lại mở ra lần nữa, đáy mắt là một mảnh tàn nhẫn.

Nàng lấy ra một con dao từ tay áo của mình, ấn xuống một cái, lưỡi dao bật ra.

Nàng không chút do dự đâm về phía Triệu Phú Quý.

"A...!"

Triệu Phú Quý phát ra một tiếng gào thét thống khổ, cả người lăn sang một bên.

"Tiểu tiện nhân, ngươi lại dám đả thương ta, xem ta thu thập ngươi như thế nào!"

Hắn không để ý đến đau đớn trên đùi, nhào về phía Tào Oánh Oánh.

Bàn tay Tào Oánh Oánh lúc đầu phát run, lúc này đã tỉnh táo lại, nàng nhìn chằm chằm Triệu Phú Quý, sau đó lại một dao đâm tới.

Một dao này đâm vào bụng Triệu Phú Quý.

Rốt cuộc Triệu Phú Quý cũng biết sợ, ôm bụng, thống khổ gào thét.

Tào Oánh Oánh không dám giết người, căn bản cũng không hạ tử thủ, nàng sợ Triệu Phú Quý lại nhào tới, xoay người bỏ chạy.

Nàng thở hổn hển về đến nhà, ném con dao dính máu vào chậu nước, dùng nước sạch rửa đi rửa lại nhiều lần, sau đó lại đem giấu vào trong tay áo.

Nàng rửa mặt, ép buộc mình phải bình tĩnh lại.

Là Triệu Phú Quý muốn cưỡng ép nàng, nàng bất đắc dĩ mới cầm dao phản kích!

Nàng đây là phòng vệ chính đáng, cho dù có làm lớn chuyện lên, nàng cũng không có bất kỳ sai lầm gì!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi