XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Tào Đức Phúc đón nữ nhi 2

"Nương Đại Sơn! Đó chỉ là hiểu lầm!" Triệu tam bà vội vàng quỳ trên mặt đất: "Phú Quý hắn chỉ là nhất thời bị tiền làm mờ mắt, hắn không có ác ý! Mười lượng bạc đều ở chỗ này, một đồng tiền cũng không thiếu, chuyện này đến đây coi như xong có được không... Tuệ Nhũ nhân, van cầu ngươi..."

1

Bà ta biết nhi tử của mình là một tên lưu manh không đổi tính, chuyện gì cũng làm được, Trình Loan Loan nói nhi tử bà ta trộm tiền, bà ta không hề hoài nghi chút nào.

Trình Loan Loan gằn từng chữ: "Nhỏ trộm kim, lớn trộm vàng, chuyện lần này nếu không xử lý về sau Triệu Phú Quý không chừng còn làm ra chuyện ác gì nữa! Triệu tam bà, ngươi lớn tuổi rồi, nhi tử lớn như vậy cũng không quản được, giao cho quan phủ quản đi!"

Hốc mắt Tào Oánh Oánh đột nhiên ẩm ướt.

Trên người nàng chỉ có mấy chục văn tiền vừa mới lấy ra trong phòng, là chuẩn bị đi mua thịt thú rừng. Mười lượng bạc trên người Triệu Phú Quý căn bản cũng không phải của nàng.

Nàng không biết Triệu thẩm đem mười lượng bạc này giấu ở trên người Triệu Phú Quý từ khi nào.

Nàng chỉ biết, sự trong sạch của nàng thiếu chút nữa đã bị Triệu Phú Quý hủy đi, lại được những lời này của Triệu thẩm cứu trở về...

Nàng ôm mặt, nước mắt im lặng chảy ra.

Triệu Phú Quý bị Triệu Nhị Cẩu cùng Triệu Tam Ngưu trói lại, ném vào trong sân phía sau.

Người vây quanh trong sân đều tản ra làm việc, trong sân an tĩnh trở lại.

Ngay khi Trình Loan Loan đang muốn đi nghỉ ngơi một chút, đột nhiên, một chiếc xe ngựa hướng về phía cửa nhà Trình Loan Loan chạy tới.

Tào Oánh Oánh tuy nước mắt mơ hồ, nhưng vẫn liếc mắt một cái liền nhận ra, đây là xe ngựa của Tào gia.

Nàng cho rằng người Tào gia lại đến sinh sự, lau khô nước mắt chuẩn bị bắt đầu chiến đấu. Lúc này, màn xe bị vén lên, một thân ảnh mập mạp dẫn đầu nhảy xuống.

Nước mắt nàng thật vất vả mới ngừng lại được, trong nháy mắt lại chảy ra, nàng thì thào mở miệng: "Cha..."

"Oánh Oánh!"

Tào Đức Phúc nhảy xuống xe ngựa, đi thật nhanh về phía Tào Oánh Oánh, ôm nữ nhi vào trong ngực.

Hắn vừa về đến trấn Hà Khẩu, sau khi về nhà liền điều tra rõ ràng tất cả sự tình, sau đó ngựa không ngừng vó ngựa đến thôn Đại Hà đón nữ nhi.

Đây là hài tử duy nhất của hắn và thê tử nguyên phối, hắn từ trước đến nay đều yêu thương. Chỉ là công việc làm ăn quá bận rộn, khó tránh khỏi có lúc sơ sẩy, thiếu chút nữa gây ra sai lầm lớn.

"Cha!" Nước mắt Tào Oánh Oánh tuôn rơi xuống: "Cha, sao đến bây giờ cha mới đến, con nhớ ngài lắm..."

"Nhiều người nhìn như vậy, đừng khóc!" Tào phu nhân đi tới, dịu dàng nói: "Nào, Oánh Oánh, lau nước mắt một chút."

Tào Oánh Oánh ngẩng đầu, nàng nhìn chằm chằm Tào phu nhân, trong mắt mang theo chất vấn: "Cha, sao nàng lại tới đây?"

Trình Loan Loan cũng rất tò mò, Tào phu nhân làm sao lại tới. Theo lý thuyết, sau khi biết Tào phu nhân âm thầm làm những chuyện kia, Tào Đức Phúc ít nhiều cũng nên trừng phạt Tề thị một chút, sao lại giống như một người không có việc gì như vậy.

Nàng hạ thấp cảm giác tồn tại, nhìn trước đã rồi nói sau.

"Oánh Oánh, kỳ thật đây là hiểu lầm..." Tào phu nhân kéo tay Tào Oánh Oánh, dịu dàng nói: "Vị Đậu lão gia tử kia quả thật muốn cưới thê tử tục huyền, ta đã định đem muội tử nhà mẹ đẻ của mình gả qua, kết quả bị ngươi hiểu lầm thành muốn gả ngươi qua đó. Ngươi chính là đại tiểu thư con vợ cả của Tào gia chúng ta, làm sao có thể xứng với phu quân như vậy? Ngươi thích ở trong thôn, ta cũng không ép buộc ngươi, bất cứ chuyện gì đều tùy ngươi. Ta đối với ngươi như hài tử thân sinh của mình vậy, chẳng lẽ ngươi không cảm thụ được sao? Người ngoài nghị luận thế nào ta không quan tâm, ta chỉ quan tâm đến cảm thụ của ngươi, Oánh Oánh, mau nói với cha ngươi, tất cả chỉ là hiểu lầm..."

Tào Đức Phúc mở miệng nói: "Ta cũng phái người đi Đậu phủ hỏi thăm rồi, không có chuyện này, Oánh Oánh, đúng là con hiểu lầm."

Tào Oánh Oánh cắn chặt môi dưới.

Nàng hiểu được, cha nàng căn bản không nhận được thư của nàng, bằng không sẽ không đến đón nàng về nhà muộn như vậy.

Nàng cũng hiểu được, nếu là không có chứng cớ, cha nàng lúc này đây sẽ lại tin tưởng lời của mẹ kế.

May mắn thay, cái hôn thư kia nàng vẫn còn giữ lại bản gốc, giữ nó dưới gối, nàng mỉm cười: "Cha, con đi vào lấy một thứ ra đã."

Lúc này, Triệu Nhị Cẩu từ sân sau đi ra, khẽ thầm thì vào bên tai Trình Loan Loan nói một câu gì đó.

Trình Loan Loan cười cười, nàng đứng dậy, cao giọng nói: "Tào lão đại, Tào phu nhân, thật sự là khách quý ít gặp. Đừng đứng nói chuyện nữa, ngồi đi, Xuân Hoa, dâng trà."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi