XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Hốc mắt Tào Oánh Oánh hơi nóng lên.

Nàng cũng có mấy muội muội, có một nửa quan hệ huyết thống, nhưng các muội muội luôn mỉa mai trào phúng nàng, quan hệ tỷ muội cũng không hòa hợp.

Đi tới thôn Đại Hà, nàng quen biết mấy cô nương, Ngô Tuệ Nương lớn hơn nàng mấy tuổi, Vương Đại Mạch bằng tuổi nàng, Xuân Hoa nhỏ hơn nàng một tuổi, Hạ Hoa nhỏ hơn nàng ba bốn tuổi, những nữ hài tử này có một ưu điểm chung, chính là không có mưu đồ gì, ở cùng một chỗ với người không có ý đồ gì rất là thoải mái, nàng rất thích loại cảm giác thoải mái này.

Nhưng nàng biết rằng cuộc sống như vậy không thuộc về nàng.

Nàng thuộc về Tào gia, sớm muộn gì nàng cũng phải trở về đối mặt với những tính toán và lục đục kia.

"Sau khi ta về nhà ổn định lại, sẽ sắp xếp một tú nương tới dạy các ngươi." Tào Oánh Oánh cười rộ lên: "Các ngươi cứ làm việc của mình đi, ta đi trước."

Nàng mỉm cười, xoay người và đi ra ngoài cửa.

Tào Đức Phúc nhận lấy hành lý trên tay nàng: "Đi thôi, cha dẫn con về nhà."

Tào Oánh Oánh đứng không nhúc nhích, nàng nhìn về phía Trình Loan Loan, đột nhiên vọt tới, một đầu nhào vào trong ngực Trình Loan Loan.

Nàng ủ rũ mở miệng: "Thẩm, sau một thời gian con có thể lại đến ở đây được không?"

"Đương nhiên có thể." Trình Loan Loan cười rộ lên: "Nhưng mà, ta hy vọng con là vui vẻ lại đây, mà không phải bị bức đến tuyệt lộ sau đó không thể làm gì khác phải trốn ở chỗ này, được không?"

Tào Oánh Oánh cúi đầu, lặng lẽ lau nước mắt, cố gắng gật đầu: "Được ạ."

Nàng xoay người lên xe ngựa, trốn trong xe ngựa vụng trộm khóc lên, thật sự rất luyến tiếc, luyến tiếc cuộc sống an bình, cũng luyến tiếc mỗi người nơi này...

Triệu Nhị Cẩu đứng ở ven đường, lẳng lặng nhìn xe ngựa đi xa.

"Này!" Thẩm Chính hét lớn bên tai hắn một tiếng: "Xe ngựa cũng đã không còn thấy được, còn nhìn cái gì nữa!"

"Không nhìn cái gì." Triệu Nhị Cẩu tỉnh táo lại: "Đói bụng, ăn cơm đi."

Văn thị và Xuân Hoa vẫn luôn bận rộn, thức ăn trong nồi đều đã chín, bày đầy một cái bàn lớn.

Một đại gia đình ngồi xuống bên cạnh bàn, ăn đến đồ ăn trong nhà, Trình Loan Loan cuối cùng cũng cảm thấy an tâm.

Lần này đi Nam Dương thành tổng cộng mất năm ngày, nhưng so với kiếp trước đi công tác một hai tháng đều cảm giác dài hơn, về sau nếu không cần thiết, nàng tuyệt đối sẽ không đi xa nữa.

Trong nhà có nhiều bọn nhỏ như vậy, cũng phải cho đứa nhỏ cơ hội để rèn luyện chứ?

Sau khi ăn no, Trình Loan Loan đi đến bên cạnh xe đẩy, bắt đầu tặng quà cho bọn nhỏ.

Bởi vì bọn nhỏ thật sự là quá nhiều, nhà mình, ở tạm, họ hàng... Nàng vì muốn bớt việc, tặng cho mỗi hài tử một gói điểm tâm đặc biệt rồi đuổi đi.

Đương nhiên, hài tử nhỏ nhất trong nhà, Triệu Nguyệt Châu có một món quà đặc biệt nhất, là một viên trân châu màu trắng tròn trịa, dùng sợi chỉ màu đỏ xâu chuỗi lại, làm thành một cái vòng tay.

Ngô Tuệ Nương vội vàng xua tay: "Mẫu thân, thứ này quá quý giá, không được..."

"Đây là ta mua cho tôn nữ mình, không liên quan gì đến con." Trình Loan Loan dịu dàng cười nói:

"Tiểu Châu Châu còn nhỏ, trước không đeo, con làm nương nên giúp đỡ cất giữ, nói không chừng còn có thể giữ lại sau này làm của hồi môn."

Hốc mắt Ngô Tuệ Nương đỏ hoe vì xúc động.

Tiểu Châu Châu còn nhỏ như vậy, mẹ chồng đã bắt đầu chuẩn bị của hồi môn, sau này nếu tiểu nha đầu dám bất hiếu với nãi nãi, nàng ấy nhất định sẽ đánh mạnh một trận.

Ngô Tiểu Chùy cũng vô cùng cảm động.

Hắn không bao giờ nghĩ tới hắn cũng được tặng quà, là món điểm tâm mà hắn chưa từng thấy qua, hắn không nỡ ăn, vụng trộm giấu ở trong tay áo.

Trình Loan Loan nhìn thoáng qua những thứ còn lại: "A Phúc, ngươi cầm mấy thứ này, theo ta đến nhà cũ một chuyến."

A Phúc đang ăn điểm tâm, hàm hồ gật đầu: "Vâng."

Bên nhà cũ cũng đang ăn cơm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi