XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

"Từ từ đã." Trình Loan Loan đứng dậy, lấy một tập giấy từ trong phòng ra: "Bảo nhị tỷ con đóng tập giấy này lại mà dùng làm bản ghi chép."

Tuy đây không phải là giấy Tuyên Thành nhưng vẫn là loại giấy Khai Hóa[1] tương đối tốt, thường ngày Thẩm Chính và Trình Chiêu đều dùng giấy này để viết lách văn chương, nếu luyện chữ sẽ dùng giấy thô chất lượng kém hơn một chút.

[1]Giấy Khai Hóa được sản xuất tại huyện Khai Hóa, tỉnh Chiết Giang, do đó có tên này. Giấy Khai Hóa là loại giấy quý nhất thời nhà Thanh, bởi vì nó có kết cấu mịn, cực kỳ trắng và không có hoa văn rõ ràng, giấy tuy mỏng nhưng lại có độ dẻo dai, mềm mại, sờ vào có cảm giác mềm và dai.

Trong mắt Ngô Tiểu Chuy phát ra ánh sáng, vốn định từ chối nhưng suy nghĩ một chút vẫn chà chà tay rồi nhận lấy tập giấy, cẩn thận ôm vào trong ngực.

Thẩm cho hắn cơ hội, sẵn lòng tin tưởng hắn, bồi dưỡng hắn, như vậy hắn tuyệt đối sẽ không phụ sự kỳ vọng của thẩm.

Hắn xoay người đi ôn tập những gì vừa học được.

Từ lúc về nhà đến bây giờ, Trình Loan Loan còn chưa được nghỉ ngơi cho tốt, đang chuẩn bị rót cho mình một chén trà rồi nhàn nhã ngồi một lát nhưng lại thấy Ngu phu tử đến cửa.

Nàng rót một chén trà vừa mới pha xong bảo Triệu Tứ Đản dâng cho lão sư.

Ngu phu tử uống một ngụm trà, chỉ cảm thấy tinh khiết và thơm ngon vô cùng khiến người khác khó quên được dư vị. Trà của nhà Triệu tẩu quả nhiên không phải là vật tầm thường.

Hắn vuốt vuốt râu, mở miệng nói: "Mấy ngày nay ta đã khảo sát học vấn của Cảnh Tư, phát hiện hắn tiến bộ rất nhanh, không chừng có thể thử huyện thí vào năm sau."

Trình Loan Loan hiểu sơ sơ về chế độ khoa cử của triều đại này.

Văn phong của triều đại này cởi mở, khuyến khích dân chúng tham gia khoa cử, ngay cả thương nhân cũng có thể bước lên con đường làm quan.

Cửa thứ nhất của khoa cử chính là huyện thí, qua huyện thí là phủ thí, sau khi trải qua hai cuộc thi lớn này mới có thể được gọi là đồng sinh, mà sau khi thành đồng sinh phải trải qua một cửa còn khó hơn, đó chính là viện thí, người đạt tiêu chuẩn viện thí được gọi là tú tài.

Tuy trở thành tú tài là đã có tư cách quan lại nhưng đó là bậc thấp nhất trong tất cả các chức quan, là bước đầu tiên của một cuộc hành quân ngàn dặm[2].

[2]Ý ở đây là tú tài mới chỉ là bước khởi đầu cho con đường trở thành quan lớn.

Bởi vậy có thể thấy được, khoa cử cổ đại khó khăn biết bao nhiêu.

Nhưng một khi trúng cử có nghĩa cả nhà sẽ được thay hình đổi dạng, địa vị giai cấp sẽ được nâng lên rất nhiều bậc.

Sau khi trúng cử sao Phạm Tiến lại bị điên? Đó chính là vì rất khó để trúng cử.

Trình Loan Loan không muốn bọn nhỏ đi lên con đường đầy rẫy bụi gai này, không nói đến quá trình gian khổ, cho dù thi đậu cũng sẽ gặp phải việc ngươi lừa ta gạt trên quan trường, không cẩn thận một chút thôi sẽ bị giáng chức bãi chức, mười năm học hành gian khổ phó mặc cho dòng đời.

Nhưng cho dù thế, nàng vẫn tôn trọng sự lựa chọn của bọn nhỏ.

Nàng nhìn về phía Triệu Tứ Đản: "Tứ Đản, con còn muốn đi trên con đường này không?"

Triệu Tứ Đản không chút do dự gật đầu: "Cho dù có được hay không thì con đều muốn thử một lần."

"Cảnh Tư, nếu trò đã quyết định, sau này ta sẽ sắp xếp lại bài vở cho trò." Ngu phu tử nhìn về phía Trình Loan Loan: "Mỗi ngày Cảnh Tư đều phải đọc sách học võ, có thể sắp xếp cho trò ấy ít việc lại không?"

Triệu Tứ Đản vội vàng nói: "Nương trò không sắp xếp công việc cho trò, là trò tự muốn làm, không thể chuyện gì cũng bắt đại ca, nhị ca, tam ca làm được."

Trình Loan Loan vuốt vuốt đầu của tiểu tử kia.

Lúc vừa tới thôn Đại Hà, tiểu tử này không hề hiểu chuyện một chút nào, tâm tính giống một đứa nhỏ bảy tám tuổi, non nửa năm trôi qua, Tứ Đản nhanh chóng lớn dần lên, đợi qua một khoảng thời gian nữa cũng sẽ trở thành trụ cột trong nhà.

Bốn đứa con trong nhà, ai cũng có sở trường riêng, người mẹ già là nàng cũng có thể yên tâm dưỡng già rồi.

À không, nàng mới ba mươi ba tuổi thôi, dưỡng già gì chứ, tranh thủ kiếm tiền mới là lẽ phải.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi