XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Vương viên ngoại mặt mày hồng hào.

Thời gian trước hắn đặt mua xà phòng ở chỗ Trình Loan Loan, sau khi lấy được hàng vào bốn năm ngày trước hắn sai người đưa đến cửa hàng mặt tiền của Vương thị ở Hồ Châu bán.

Bởi vì ở Hồ Châu cho nên hắn tăng giá lên cao hơn một chút, xà phòng không mùi là năm trăm văn tiền một bánh, hắn thay đổi cách đóng gói xà phòng hương mật ong và hương sữa, đựng trong hộp gỗ khắc hoa tinh xảo, định giá bốn lượng bạc, vừa đưa tới cửa hàng, không đến hai ngày đã bán hết, xem như hắn buôn bán lời cực kỳ nhiều.

1

Chẳng phải vậy nên bây giờ mới ngựa không dừng vó tới thôn Đại Hà định đặt thêm một số lượng lớn xà phòng đây sao.

"Vương viên ngoại, khách quý."

Trình Loan Loan nhanh chóng nghênh đón hắn vào nhà, bảo Xuân Hoa dâng trà.

Vương viên ngoại ngồi ở đại sảnh, chắp tay nói: "Tuệ nhũ nhân, thật sự không ngờ rằng xà phòng lại được hoan nghênh như vậy. Lần này ta đến dự định đặt thêm ba nghìn bánh xà phòng không mùi, xà phòng hương mật ong và hương sữa mỗi loại một ngàn bánh."

Trình Loan Loan gật đầu, đứng dậy lấy đơn đặt hàng đến, sau khi điền xong mới mở miệng nói:

"Thời gian lấy hàng là một tháng sau...."

"Sao lần này lại cần nhiều thời gian như vậy?" Vương viên ngoại kinh ngạc: "Có thể lấy trước một ít không?"

Thị trường xà phòng ở Hồ Châu vừa mới khai trương, vô số người chờ mua, chỉ cần hắn lấy được mấy ngàn bánh xà phòng đưa đến cửa hàng, không đến mười ngày nhất định sẽ bán hết sạch, nếu chờ một tháng sau mới lại phân phối hàng thì hoa cúc cũng lạnh[1] rồi.

[1]Nguyên văn là "hoàng hoa thái đô lương liễu": thành ngữ ý nói tất cả đã muộn màng, cơ hội đã qua, không thể cứu vãn nữa.

"Thật không dám giấu, còn đến mười mấy người đợi lấy hàng." Trình Loan Loan nói: "Tổng cộng là hai vạn bánh xà phòng, dù có cố gắng rút ngắn thời gian sản xuất thì cũng cần ít nhất hơn hai mươi ngày."

Nụ cười tươi trên mặt Vương viên ngoại dần tắt.

Cứ tưởng đây là ngành kinh doanh độc nhất vô nhị của Vương gia, không ngờ lại có đến hơn mười đối thủ cạnh tranh...

Trình Loan Loan là phường sản xuất, tất nhiên ý tưởng hoàn toàn khác biệt so với hắn.

Đối với phường sản xuất, người đến đặt mua đương nhiên càng nhiều càng tốt, hàng hóa nàng sản xuất ra giá cả rất ưu đãi, chỉ cần là người đặt hàng ở chỗ nàng ít nhiều gì cũng sẽ lời được một ít, người gia nhập thị trường trước thì kiếm được nhiều hơn, người gia nhập thị trường sau thì kiếm ít hơn. Tóm lại đây không phải là một vụ buôn bán lỗ vốn.

May mắn nàng có phong hào nhũ nhân cửu phẩm, sẽ khiến những thương nhân có ý định lũng đoạn thị trường, trở thành độc nhất vô nhị này sinh ra lòng kiêng kị.

Nàng cười hỏi: "Vương viên ngoại còn đặt hàng không?"

Vương viên ngoại không còn lựa chọn nào khác.

Bởi vì hắn rất rõ thứ này được hoan nghênh rất nhiều, dù sao cũng không thể để cho cửa hàng người khác có mà hắn không có.

Bây giờ người bán nhiều, chẳng qua chỉ là kiếm được ít hơn thôi, vốn giá bốn lượng bạc thì sau này hạ xuống một ít, cho dù hai ba lượng bạc gì đấy cũng lời khá nhiều rồi.

"Đương nhiên đặt." Vương viên ngoại gật đầu: "Tiền đặt cọc ở đây, một tháng sau ta tới lấy hàng."

Hắn giao tiền, mang theo chứng từ đơn đặt hàng rời đi.

Trong thôn có không ít người sôi nổi bàn tán.

"Mấy ngày hôm trước Vương viên ngoại mới đến, bây giờ mới bao nhiêu ngày mà lại đến nữa rồi."

"Chứng tỏ thứ gọi là xà phòng này bán rất nhanh, khó trách nương Đại Sơn mở rộng phường sản xuất lớn như vậy."

"Nương Đại Sơn kiếm nhiều, chúng ta cũng có thể kiếm một món nhỏ, ta phải nhanh chóng đến chỗ Triệu lão thái thái đăng ký, lần này thế nào cũng sẽ được chọn."

"Nữ nhân chúng ta ở nhà không có địa vị, mỗi ngày chỉ chăm hài tử rồi nấu cơm, cũng không được mẹ chồng và nam nhân khen ngợi một câu. Nếu bắt đầu làm việc ở chỗ của nương Đại Sơn, mỗi tháng đều có tiền công, xem mẹ chồng với nam nhân có còn dám coi thường nữa không."

"Nghe nói lần này chủ yếu tuyển nữ nhân, đi, đi xem thử."

Trong sân lão Triệu gia, một hàng người dài đang xếp hàng.

Triệu lão thái thái ngồi trong nhà chính, phỏng vấn từng người một, lão nhân gia bà không biết viết chữ nên bảo Triệu Nhị Vượng đứng bên cạnh ghi tên.

Sau khi Triệu Đại Vượng không chịu đi học, Triệu lão đầu đưa Triệu Nhị Vượng đến học đường nên hắn đã nhận biết được chữ, học vài ngày, mấy con chữ cũng viết ra hình ra dạng.

"Ta là bà nương của Trường Quý." Một phụ nhân ngồi xuống trước bàn, hơi căng thẳng nói: "Ta rất khỏe, làm việc nhanh nhẹn, ta cam đoan không lười biếng không ăn vụng...."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi