XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Ánh mắt của nàng đảo qua người Tôn Thủy Cần.

Đời trước nàng có thể phấn đấu thành nữ xí nghiệp gia, bản lĩnh xem mặt đoán ý đã sớm tu luyện đến thượng thừa rồi, ngày hôm qua cách xa nên không thấy cẩn thận, hôm nay cách gần, cảm giác được rất rõ ràng Tôn Thủy Cần cũng không đơn thuần như vẻ bề ngoài, ánh mắt mờ mịt sóng sánh ánh nước kia như là diễn xuất, nhìn không thấy chân tình.

Ngược lại là lão nhị, như là hoàn toàn rơi vào bể tình rồi.

Trên mặt Trình Loan Loan hiện ra nụ cười dịu dàng: "Tôn cô nương, ngươi có chuyện gì thì cứ nói, chỉ cần thím có thể giúp đỡ, nhất định sẽ không chối từ."

Trong mắt Tôn Thủy Cần đầy hơi nước: "Thím, có thể... Lại cho nhà chúng cháu mượn hai mươi cân lương thực hay không..."

Nghe được lời này, Triệu Nhị Cẩu tức khắc khẩn trương, hai mắt theo phản xạ có điều kiện liền nhìn về phía Trình Loan Loan.

Hắn sợ Thủy Cần còn chưa vào cửa đã khiến nương hắn không thích rồi.

Nụ cười trên mặt Trình Loan Loan vẫn rất ôn hòa như cũ, nàng tiếp tục nói: "Thím không phải không muốn CHO mượn, chỉ là hôm qua mới vừa mượn mười cân rồi, hôm nay lại mượn hai mươi cân, một chén nước chứa không đều, những đứa con trai khác sợ là sẽ có ý kiến."

Đầu Triệu Tam Ngưu lắc như trống bỏi: "Nương, con không có ý kiến, cho mượn đi."

Triệu Tứ Đản vừa muốn phụ họa theo, Trình Loan Loan liền quăng cho hắn một ánh mắt lạnh lẽo.

Mấy tiểu tử này thật biết phá đám chuyện của nàng.

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía lão nhị: "Nhị Cẩu, trong nhà có bao nhiêu lương thực trong lòng con rõ ràng, con cảm thấy nên cho mượn sao?"

Triệu Nhị Cẩu đang muốn lắc đầu, liền thấy Tôn Thủy Cần như sắp khóc tới nơi, đáy mắt nàng ta có nước mắt đảo quanh, trái tim hắn giống như bị vò nát.

Hắn nhìn chằm chằm nữ hài nhi trước mặt, có chút chân tay luống cuống.

Trình Loan Loan bất đắc dĩ thở dài.

Nếu như không cho mượn, luôn có loại cảm giác tội lỗi chia rẻ tình cảm người ta.

Nàng nhàn nhạt mở miệng nói: "Tôn cô nương, hai mươi cân nhà của chúng ta không có để cho mượn, nhiều nhất chỉ có thể cho mượn thêm mười cân."

Vẻ mặt Tôn Thủy Cần khóc vì vui mừng: "Cảm ơn thím, thật sự cám ơn......"

Trình Loan Loan sai Triệu Nhị Cẩu đi vào lấy lương thực.

Trên mặt Triệu Nhị Cẩu đủ loại cảm xúc phức tạp đan xen, quay đầu vào nhà.

"Tôn cô nương, ta nhìn ra được ngươi là một nữ hài tốt." Trình Loan Loan lời nói thấm thía, "Nhị Cẩu nhà chúng ta không hiểu chuyện, không thể thông cảm ngươi, ngươi cũng đừng so đo với hắn."

Tôn Thủy Cần hơi hé môi, nhẹ giọng nói: "Ta đương nhiên sẽ không so đo với Nhị Cẩu ca."

Vừa nghe lời này, sắc mặt Trình Loan Loan liền lạnh đi một chút.

Nàng chỉ là thuận miệng làm thấp nhi tử của mình đi một chút, không nghĩ tới Tôn cô nương này lại phụ họa theo, nói cách khác, trong lòng vị Tôn cô nương này cũng đang trách Nhị Cẩu không đồng ý cho mượn lương thực trước... Rốt cuộc là người trẻ tuổi nên tâm tư không che giấu được. Lại mượn mười cân ngọc măng đi, nhưng đổi lấy lời cảm tạ cũng không chân thành mấy của vị Tôn cô nương này.

Trình Loan Loan cảm thấy không đáng thay lão nhị.

Triệu Nhị Cẩu lại không cảm thấy không đáng chút nào, hắn cầm mười cân ngọc măng đi ra, mặt đỏ lên nói: "Thủy Cần, ta tiễn muội trở về."

Trình Loan Loan lạnh nhạt nói: "Đầu thôn cuối thôn đều có người tuần tra, nếu như bị người nhìn thấy hai người các ngươi đơn độc ở bên nhau, không phải bại hoại thanh danh Tôn cô nương à, Tuệ Nương, con đi tiễn đoạn đường."

Ngô Tuệ Nương buông công việc trong tay xuống, đứng dậy đưa tiễn.

Triệu Nhị Cẩu nhìn thân ảnh mảnh khảnh kia biến mất trên đường, lúc này mới mở miệng nói: "Nương, cảm ơn người."

Trình Loan Loan hỏi: "Con thật sự muốn cưới cô nương này?"

Triệu Nhị Cẩu mặt đỏ bừng, khẽ vâng một tiếng.

Trình Loan Loan thở dài.

Tiểu tử này hoàn toàn rơi vào bể tình, căn bản nhìn không thấy mặt khác của Tôn Thủy Cần, chỉ có thể dựa vào người làm nương như nàng thôi.

Nhưng mà vẫn phải hỏi thăm tình hình trong nhà cô nương Tôn Thủy Cần này trước một chút...

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi