Tào Đức Phúc kiêu ngạo nói: "Khuê nữ ta mười lăm tuổi rồi."
"Vậy qua năm mới chẳng phải là mười sáu tuổi, phải nhanh chóng định ra hôn sự mới phải." Bà mối Hoàng nói ba câu không rời khỏi công việc của mình: "Hôm qua có một phu nhân bảo ta làm mối cho nhi tử của nàng, năm nay mười bảy tuổi, dáng dấp tướng mạo đường đường, phong lưu phóng khoáng, hơn nữa còn là người đọc sách, đang theo học ở thư viện Nam Phủ. Sơn trưởng thư viện nói sang năm hắn chắc chắn sẽ trúng tú tài. Nếu sang năm mới nói chuyện hôn sự, Tào gia là thương hộ sẽ hơi không xứng, nhưng năm nay định ra hôn sự rồi thì tự nhiên kiếm được một con rể là tú tài, có phải là quá tốt rồi không..."
1
Tào Đức Phúc lập tức động tâm: "Ngươi xác định đó là con rể tốt nhất sao?"
"Đương nhiên!" Bà mối Hoàng vỗ ngực cam đoan nói: "Đứa nhỏ kia ta đã gặp qua rồi, dung mạo tuấn tú, dáng dấp ngời ngời, đọc sách cũng được, đây chính là một mầm mống tốt để làm quan, cùng Tào tiểu thư đó là trời sinh một đôi..."
"Được được được!" Tào Đức Phúc gật đầu: "Để ngày mai tìm cách đưa đứa nhỏ này đến Tào gia, trước tiên ta phải xem đã, nếu thật sự như ngươi nói, vậy cửa hôn sự này có thể..."
"Cha!"
Tào Oánh Oánh thất thanh gọi to.
Tào Đức Phúc nhìn qua, lúc này mới chú ý tới, khuôn mặt khuê nữ của mình đã hoàn toàn trắng bệch.
"Oánh Oánh, con không thoải mái ở đâu à, bị sao thế?"
Tào Oánh Oánh túm chặt khăn tay nói: "Cha, con tạm thời không muốn gả cho người ta!"
Nếu nàng không có ở đây, cha nàng chắc chắn sẽ trực tiếp đem hôn sự của nàng định ra, sẽ không hỏi nàng có nguyện ý hay không?
1
Làm như vậy, cùng hành vi của mẹ kế Tề thị có gì khác nhau đâu chứ.
Hốc mắt nàng đỏ lên, vung tay bỏ chạy.
Triệu Nhị Cẩu siết chặt nắm đấm, không nói hai lời đuổi theo.
"Nhị Cẩu." Trình Loan Loan kéo hắn lại, thấp giọng nói: "Con đuổi theo không thích hợp, ở chỗ này cùng với Tào lão đại đi."
Nam chưa lập gia đình, nữ chưa gả, đuổi theo trên đường, bị người ta nhìn thấy còn không biết sẽ truyền ra tin đồn gì.
Triều đại này, nam nữ nếu giấu diếm phụ mẫu hai bên xác định quan hệ, chính là tư định chung thân, đây là bê bối làm cho gia tộc phải hổ thẹn.
Cho nên, chỉ có thể để trưởng bối như nàng ra mặt.
Trình Loan Loan nhìn về phía Tào Đức Phúc: "Tào lão đại uống rượu quá nhiều rồi, Nhị Cẩu, con đỡ vào phòng trong tửu lâu ngồi thêm một lúc nữa."
Bà mối Hoàng cười tủm tỉm nói: "Vậy thì tốt, hôn sự này chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện cũng được."
"Chờ sau khi Tào lão gia tỉnh rượu rồi bà mối Hoàng lại đến." Triệu Nhị Cẩu không dấu vết chặn bà mối Hoàng lại: "Lý chính thúc, đến phụ một tay đi."
Lý chính như đang bị lạc vào sương mù, hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, lập tức đỡ cánh tay Tào Đức Phúc, kéo người vào trong.
Triệu Thiết Trụ cùng Triệu Đại Vượng một trái một phải chắn ở cửa phòng, bà mối Hoàng không có cách nào, đành phải vung khăn tay đi trước.
Bên này, Trình Loan Loan đuổi theo Tào Oánh Oánh.
Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày nàng dậy sớm cũng sẽ chạy bộ, tố chất thân thể tăng lên không ít, muốn đuổi theo một tiểu cô nương cũng không khó lắm.
Cái khó chính là, làm thế nào để cho tiểu cô nương mở rộng lòng mình ra.
Kiếp trước nàng độc thân nhiều năm như vậy, ngay cả yêu đương cũng chưa từng, thật sự không biết nên làm thế nào để chạm vào đề tài này...
"Thẩm, đừng lo lắng cho con, con chỉ tạm thời không muốn gả cho người ta thôi." Tào Oánh Oánh rầu rĩ nói: "Cha con lúc trước còn nói, cho dù có chuyện gì cũng sẽ không ép buộc con, vậy tại sao đại sự cả đời của con lại tự tiện thay con làm chủ như thế chứ?"
Trình Loan Loan ho khan một cái, nhắm mắt mở miệng: "Con là không muốn gả cho người ta, hay là không muốn gả cho người mà bà mối Hoàng nói?"