Trình Loan Loan nhanh chóng đi vào trong nhà.
Nàng nhìn thấy trong nhà chính có rất nhiều thương nhân đang ngồi đó. Có người là thương nhân trước đây đã gặp lúc đặt hàng ở Nam Dương, lúc này có lẽ là đến lấy hàng, còn có mấy người không quen biết, nhưng mà xem ra, có lẽ là vì đặt hàng mà đến đây.
Từ khi xà phòng được đưa ra thị trường cho đến nay cũng đã được nửa tháng, mức độ hoan nghênh như thế nào hẳn là rất nhiều thương nhân đã biết được.
Trong nhà náo náo nhiệt nhiệt, mấy hài tử đều bận rộn luôn tay. Ngô Tuệ Nương nấu nước pha trà, từng chén từng chén bưng lên.
Trình Chiêu đang nói chuyện với khách hàng cũ, đối chiếu đơn hàng, Ngô Tiểu Chùy dẫn khách hàng cũ đi lấy hàng.
Triệu Đại Sơn và Triệu Tam Ngưu đang nói chuyện với khách hàng mới. Hai người này đều là tiểu tử nông thôn thành thật, không nhanh mồm nhanh miệng nên quá trình cực kỳ gian nan.
Triệu Nhị Cẩu một bước tiến vào, ôm lấy công việc này, vẻ mặt tự nhiên nói chuyện với mọi người, chủ yếu là xác định số lượng đặt hàng cùng với thời gian nhận hàng. Triệu Đại Sơn và Triệu Tam Ngưu thở một hơi dài nhẹ nhõm. Bọn hắn làm việc mệt đến mấy cũng làm được, nhưng nói chuyện với mấy người có tiền trong thành này, thật sự quá phí sức...
Trình Loan Loan hơi phát sầu.
Trong nhà nàng có bốn nhi tử, cũng chỉ có lão nhị mới có thể tiếp đãi khách đến thăm, ba tiểu tử còn lại đều không được.
Sau này tửu lâu khai trương, một thời gian ban đầu cần có lão nhị đặt hết tinh lực ở tửu lâu, vậy về sau nếu như trong nhà có khách hàng tới, cũng chỉ có thể để nàng ra mặt tiếp đãi... Một ngày một hai người thì còn được, nếu mười mấy khách hàng tới như ong vỡ tổ, nàng sẽ phát điên lên mất.
Trong nhà bất cứ chuyện gì cũng cần nàng cầm lái, lão nhị thì tương đương với tổng giám đốc, chuyện gì cũng có thể làm, nhưng thiếu một người chuyên môn tiếp đãi khách hàng.
Xem ra, phải cố gắng khai quật và đào tạo một trong những người làm hiện có, như vậy thì nàng sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Mặc dù trong đầu Trình Loan Loan suy nghĩ rất nhiều, nhưng động tác không hề chậm chút nào.
Khóe miệng nàng mỉm cười đi vào trong nhà chính, những thương nhân ngồi kia lập tức đứng lên, đồng thời chắp tay hành lễ: "Bái kiến Tuệ Nhũ nhân."
Phần lớn mọi người ở đây đều là nghe tin mà đến, nghe nói người huyện Bình An sản xuất xà phòng. Xà phòng này ở Nam Dương và Hồ Châu đều sắp bán điên luôn rồi, bọn họ cách huyện Bình An bên này không xa, vì thế hẹn nhau tới đây thử thời vận, nếu có thể may mắn lấy được hàng, đến lúc đó khẳng định có thể kiếm lời được một khoản.
"Mọi người đừng câu nệ, ngồi đi." Trình Loan Loan cười ngồi ở ghế chủ vị: "Người tới là khách, đều có thể đặt mua xà phòng. Nhưng mà thời gian nhận hàng đã xếp đến hơn một tháng sau, các vị nếu cảm thấy không có vấn đề, có thể ở bên này giao tiền đặt cọc..."
Mọi người vui mừng đến cực điểm.
Xà phòng này là vật hiếm, bọn họ còn tưởng rằng phải tốn một phen miệng lưỡi mới có thể có tư cách đặt hàng, không nghĩ tới lại dễ dàng như vậy.
Một tháng sau còn chưa tới Tết, bọn họ có thể kiếm được một khoản trước Tết, chuyện này tính kiểu gì cũng sẽ không bị lỗ.
Mọi người vội vàng đi về phía Triệu Nhị Cẩu bên kia xếp hàng.
Đúng lúc này, từ cửa nhà chính đi vào một người: "Triệu đại tẩu tử đã về rồi à, ta muốn thương lượng với ngươi một chuyện."
Hắn vừa tiến vào, liền hơi sửng sốt: "Ơ, Chu chưởng quỹ sao lại ở đây, Đông chưởng quỹ cũng ở đây nữa, còn có chủ nhân của Lý Ký thương hội... Trong nhà Triệu đại tẩu tử náo nhiệt thật đấy."
Người tới là Ngôn chưởng quỹ của huyện Bình An, quán trà của Ngôn gia bọn họ mở ở huyện Bình An đã mấy chục năm nên đương nhiên hắn quen biết rộng, phần lớn người ở đây hắn đều có thể gọi ra tên.
Những người khác cũng nhao nhao chào hỏi.
"Sao Ngôn chưởng quỹ lại ở thôn Đại Hà thế?"
"Nghe nói cửa hàng của Ngôn gia bán lại rồi, Ngôn chưởng quỹ làm sinh ý khác, có phải vậy không?"
"Tại sao ta lại nghe nói Ngôn chưởng quỹ bán cửa hàng xong, bạc bán được cầm đi làm ăn bị thua lỗ hết sạch, còn nói tức phụ Ngôn chưởng quỹ chạy về nhà mẹ đẻ rồi?"