Bốn năm trăm người là xấp xỉ một nửa thôn dân của thôn Đại Hà, chỉ cần quản lý thích đáng hẳn sẽ không làm cho một huyện quá mức hỗn loạn.
Hơn nữa xem ra Thẩm Huyện lệnh đã sớm có sự chuẩn bị, chắc hẳn tình thế sẽ không đến mức gay go.
Bàn xong chuyện chính, Trình Loan Loan cúi người cáo từ.
"Đợi một lát." Thẩm Huyện lệnh gãi gãi tai: "Phòng bếp của huyện nha đang chuẩn bị cơm trưa, chi bằng Tuệ nhũ nhân nán lại dùng bữa cơm rồi hẵng đi?"
Vừa rồi khi bàn việc công, hắn nói rất rõ ràng mạch lạc và ngay thẳng.
Bây giờ khi đề cập tới lòng riêng của mình, tay chân hắn thoáng chốc không biết nên đặt ở đâu.
Trình Loan Loan cũng hơi đau đầu.
Lần trước nàng đã nói rõ ràng rồi, sao vị Huyện lệnh đại nhân này còn chưa từ bỏ ý định vậy.
Nàng cười nhẹ nói: "Nếu có lão phu nhân ở đây, tất nhiên ta sẽ ăn một bữa cơm với bà, nếu không có bà, ta sẽ không nán lại lâu."
Ý tứ trong lời này đã cực kỳ rõ ràng, chỉ cần không phải là kẻ ngốc thì đều có thể hiểu được.
Vẻ mặt Thẩm Huyện lệnh mất mát, cả khuôn mặt đều cúi gằm xuống, hắn rầu rĩ mở miệng: "Vậy có thể làm phiền Tuệ nhũ nhân mang ít đồ về cho Tiểu Chính không?"
Trình Loan Loan đương nhiên sẽ không cự tuyệt chút việc nhỏ ấy.
Thẩm Huyện lệnh nhanh chóng đi chuẩn bị đồ, chỉ chốc lát sau đã xách hai chiếc túi vải to đến: "Túi này là y phục mùa đông của Tiểu Chính, còn túi này là một số đề tài sách luận mẫu của viện thí mà ta mua từ Hồ Châu về, Tiểu Chính và Trình Chiêu đều có phần...."
Trình Loan Loan nhận lấy hai túi vải rồi nói: "Thẩm đại nhân, vậy ta xin cáo từ trước."
Nàng xoay người rời khỏi huyện nha.
Thẩm Huyện lệnh lặng lẽ thở dài một hơn, hắn thật sự không biết nên làm gì bây giờ.... Đau đầu quá.
Viên sư gia thu hết tình cảnh này vào sâu trong đáy mắt, đi qua, mở miệng nói: "Gần đây có một thương nhân giàu có vừa đến huyện Bình An chúng ta. Nghe nói là đến vì chuyện buôn bán xà bông, mà theo như lời của gã sai vặt bên cạnh nói thì vị Cao chưởng quầy này đến vì bí quyết điều chế xà bông. Tuệ nhũ nhân đã xây phường sản xuất ở nhà, sao có thể bán bí quyết điều chế cho người khác được?"
Thẩm Huyện lệnh nhíu mày: "Chỉ là một thương nhân nho nhỏ mà lại dám mơ tưởng đến bí quyết làm ăn của một nhũ nhân cửu phẩm sao?"
"Cao gia này cũng không phải người bình thường." Viên sư gia hạ giọng: "Cao gia có một vị đại quan ngũ phẩm, cả Cao gia gà chó lên trời, Cao chưởng quầy này là nhánh bên của Cao gia, dựa vào tên tuổi của nhánh chính mà diễu võ dương oai khắp nơi.... Tuệ nhũ nhân chỉ là nhũ nhân cửu phẩm, ở trước mặt đại quan ngũ phẩm quả thật không đáng gì cả. Nếu đại nhân giúp Tuệ nhũ nhân giải quyết đại sự bậc này, trong lòng Tuệ nhũ nhân sẽ cảm động và nhớ nhung, nhất định sẽ cùng đại nhân...."
"Nực cười." Thẩm Huyện lệnh vỗ bàn: "Chỉ là một chưởng quầy làm ăn kinh doanh của nhánh bên mà thôi, sợ rằng Cao đại nhân còn không biết đến, vậy mà cũng dám dựa vào tên tuổi của Cao đại nhân đến huyện Bình An ta gây sự. Viên sư gia, ngươi nhanh chóng sắp xếp người đi điều tra xem mấy ngày vị Cao chưởng quần này đến huyện Bình An có lừa gạt, ức hiếp ai không. Nếu thật sự có chuyện này, lập tức bắt người đến đây để ta thẩm vấn."
Viên sư gia vội vàng ngăn cản: "Đại nhân, chuyện này không cần vội, đợi một thời gian nữa xem sao."
Thẩm huyện lệnh khó hiểu: "Vì sao phải đợi?"
"Phải đợi Cao chưởng quầy này hùng hổ tìm đến Tuệ nhũ nhân, phải đợi Cao chưởng quầy này ỷ thế hiếp người, phải đợi lúc Tuệ nhũ nhân tuyệt vọng không có sức đáp trả, đại nhân lại xuất hiện tựa thần tiên." Viên sư gia như một người kể chuyện: "Một nhà Tuệ nhũ nhân bị Cao chưởng quầy ép đến không có đường lui, lúc đang muốn giao bí quyết điều chế xà bông ra, đại nhân đột nhiên xuất hiện thì mới có hiệu quả anh hùng cứu mỹ nhân, Tuệ nhũ nhân mới có thể nhớ mãi không quên......"
"Nếu đúng như vậy, ta có khác gì phường cưỡng ép dân nữ?" Thẩm Huyện lệnh chậm rãi nói:
"Tình yêu tính toán và chấp niệm là hèn hạ nhất, cũng không lâu dài. Còn nữa, ta cũng không muốn thấy nàng rơi vào tình cảnh không còn đường lui.... Viên sư gia, đừng ngẩn ra đó nữa, sắp xếp người đi điều tra chưởng quầy họ Cao kia đi."
1
Viên sư gia mấp máy môi, còn muốn nói nữa nhưng cuối cùng lại trở thành một chữ: "Vâng."