XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Xe ngựa chạy vào thành, Trình Loan Loan xốc màn xe lên, vẫn nhìn thấy rất nhiều lưu dân xanh xao vàng vọt như cũ đang lưu lạc ăn xin ở trên phố.

Nàng còn nhìn thấy người của nha môn xách theo thùng gỗ, vẩy vôi trắng khắp các hang cùng ngõ hẻm.... Hẳn là vừa có lưu dân chết trên phố cho nên mới phải vẩy vôi chín để khử độc, phòng ngừa bệnh dịch.... Trong thoáng chốc lòng nàng cảm thấy nặng trĩu.

Nàng mở miệng nói: "Bà mối Triệu biết chỗ nào trong thành bán vôi không?"

Bà mối Triệu là người làm mai làm mối, rất quen thuộc các khu vực lân cận, bà ấy nói ra một chỗ, bảo Triệu Nhị Cẩu đánh xe ngựa qua.

Nơi bán vôi ở ngoài thành, một chỗ trước nhà đang nung đá vôi và củi, nung khô vài ngày là sẽ thành vôi.

Thứ này cũng không đắt, chỉ cần ba mươi văn tiền là có thể mua một thùng to, nếu không đưa theo thùng gỗ thì thêm hai mươi văn nữa.

Nàng mua bốn thùng to, chủ yếu là lo lắng lưu dân sẽ lén lút đến thôn Đại Hà, nếu người chết rồi thì số vôi này sẽ rất hữu dụng.

Tóm lại, có phòng bị trước sẽ tránh được tai hoạ.

Xe ngựa rời khỏi huyện Hà Khẩu, vững vàng chạy về thôn Đại Hà.

Bây giờ là buổi chiều, trong sân rất náo nhiệt, Khổng tú nương đang giảng bài, học trò chủ yếu là ba người Triệu Hạ Hoa, Vương Đại Mạch và Tôn Thủy Cần, bên cạnh còn có hơn hai mươi tiểu cô nương vây xung quanh xem. Tuy nhiều người nhưng lúc Khổng tú nương giảng bài, tất cả mọi người trong sân đều không dám nói lời nào, im lặng lắng nghe và ghi nhớ kỹ càng.

Một ngày giảng bài hai canh giờ buổi sáng, buổi chiều là một canh giờ, đúng lúc đã đến giờ kết thúc.

Khổng tú nương dọn đồ xong xuôi, cười chào đón: "Tuệ nhũ nhân, chuyến này đi có thuận lợi không?"

Trình Loan Loan gật đầu: "Hôn sự đã được định ra rồi, ngày hai mươi bốn tháng ba năm sau, còn khoảng nữa năm nữa."

"Ta biết ngay là chuyện này không thành vấn đề mà." Khổng Tú Nương hạ giọng nói: "Mấy ngày trước, Tào lão gia tới tìm ta, mời ta giúp đại tiểu thư thêu hoa văn mẫu đơn tráng lệ lên giá y, giá y thì chủ yếu vẫn là đại tiểu thư tự thêu, ta chỉ phụ trách mấy hoa văn khó nhất thôi."

Trình Loan Loan nhếch nhếch khóe môi, Tào Đức Phúc cũng quá nóng vội rồi, mấy ngày trước hôn sự còn chưa được định ra mà đã không cẩn thận tìm người thêu giá y rồi, cũng không sợ nếu chuyện này mà truyền ra ngoài thì sẽ khiến khuê nữ có thanh danh không tốt....

Khi các nàng đang ở một bên nói chuyện, Triệu Đại Sơn và Triệu Nhị Cẩu chuyển quà đáp lễ trên xe ngựa xuống.

Rương màu đỏ buộc vải lụa, từng rương từng rương được chuyển xuống từ xe ngựa, cực kỳ bắt mắt.

Nhóm nữ hài tử học thêu hoa xung quanh đều trợn tròn mắt.

Quà đáp lễ nhiều như vậy giá trang sẽ còn nhiều hơn nữa. Triệu Nhị Cẩu trúng phải vận cứt chó gì mà lại lấy được đại tiểu thư Tào gia chứ.

2

Trong nhóm nữ hài tử, Tôn Thủy Cần có vẻ mặt hơi nhợt nhạt.

Nàng ta cắn chặt môi, cuối cùng cũng lấy hết can đảm sải từng bước đi theo Triệu Nhị Cẩu đang chuyển quà vào nhà chính.

Triệu Nhị Cẩu chuyển rương quà vào nhà kho xong, vừa bước ra liền đối diện với khuôn mặt trắng bệch của Tôn Thủy Cần, hắn thoáng chốc hoảng sợ: "Sao ngươi lại vào nhà ta, ngươi vào đây làm gì?"

Môi Tôn Thủy Cần mấp máy: "Mỗi ngày ta đều đến đây học thêu hoa với Khổng Tú Nương."

Triệu Nhị Cẩu thật sự không biết nàng ta cũng đến đây, trong nhà mỗi ngày đều có rất nhiều nữ hài tử líu ríu ở sân phía đông nam, hắn cũng không để ý lắm.

Hắn nói với sắc mặt lạnh lùng: "Học ra học, sau này đừng có tùy tiện bước vào nhà chính của ta nữa, nếu trong nhà mất thứ gì, ta sẽ tính trên đầu ngươi."

Sắc mặt của Tôn Thủy Cần càng thêm trắng bệch.

Trước kia Triệu Nhị Cẩu đối xử rất dịu dàng với nàng ta, sao đột nhiên lại trở nên không hợp tình người như vậy....

Chẳng lẽ sự dịu dàng và tình ý trước đây của hắn đều là giả sao?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi