XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

"Tên là thôn Đại Hà, có một nông phụ bởi vì phát hiện tái sinh lúa, được phong làm Tuệ Nhũ nhân."

"Nghe nói thôn bọn họ lúa thu hai lần, khẳng định có rất nhiều lương thực..."

Bên này một đám lưu dân nghị luận.

Bên kia mấy hán tử tụ tập một chỗ nghe được, bọn họ cũng là lưu dân, ở trong đám lưu dân này xem như là thủ lĩnh.

Ba bốn người này liếc nhau, sau đó đồng thời nở nụ cười.

Bọn họ ở chung một chỗ ba bốn tháng, đã sớm có sự ăn ý với nhau, không cần nói rõ, bọn họ đã biết trong lòng đối phương đang tính toán cái gì.

Một nồi thuốc lớn rất nhanh liền nấu xong, nhưng mà lưu dân nhiều tới bốn năm trăm người, cần nấu mười mấy nồi mới đủ, một người một bát thuốc uống xong cho dù tạm thời không nhìn thấy hiệu quả, nhưng cũng đủ làm cho người ta an tâm.

Cháo là một ngày hai bữa, thuốc thì một ngày ba lần, bên ngoài thành bắt nồi lớn suốt ngày không ngừng lửa.

Thẩm Chính đi theo đám người bận đến choáng đầu hoa mắt.

Lúc trước bị cha hắn ném ở thôn Đại Hà, lúc bị ép làm việc thu hoạch ngày mùa cũng không mệt mỏi thành như vậy.

Nhưng mà hắn không dừng lại, lúc đem một bát cháo, một bát thuốc cho những lưu dân kia, trong lòng của hắn không hiểu sao dâng lên một cỗ tinh thần trách nhiệm.

Kẻ sĩ không thể không kiên cường mạnh mẽ, là vì gánh trên vai nặng mà đường thì xa. Lấy điều nhân làm nhiệm vụ của mình, cũng chẳng phải là nặng sao?

Làm cho đến chết mới thôi, cũng chẳng phải là đường xa sao?

Lần đầu tiên hắn cảm nhận được, lời nói trong sách này là có ý gì.

Đến sáng ngày hôm sau, trong thành liền truyền đến tin tức tốt, rất nhiều người bệnh sốt cao dần dần hạ nhiệt, mặc dù không có khỏi hẳn, nhưng ít ra khiến cho người ta thấy được hi vọng.

Thẩm huyện lệnh vẫn một đêm không ngủ, trị bệnh đã có phương hướng, hắn có thể tạm thời để sang một bên trước.

Nhưng mà, lương thực trong kho còn lại không bao nhiêu.

Hắn để bút xuống, chậm rãi mở miệng nói: "Viên sư gia, ngươi mang theo con dấu của ta đi một chuyến, mời tất cả thương hộ trong huyện Bình An, mỗi nhà nhất định phải phái một người đại biểu đến đây, nếu ai dám chống lại, trực tiếp trói lại mang tới."

Viên sư gia không chắc hỏi lại: "Đại nhân, ý của ngài là..."

"Huyện Bình An gặp nạn, những thương nhân này giàu đến chảy mỡ, cũng phải nôn ra một chút." Thẩm huyện lệnh thở dài, "Mặc dù làm như vậy sẽ khiến thương hộ ghen ghét, nhưng, không thể không làm như vậy... Cũng không thể trơ mắt nhìn mấy trăm nạn dân bên ngoài thành cứ thế mà chết đói."

Viên sư gia nghe xong liền hiểu.

Tình hình của Hồ Châu càng thêm khó giải quyết, khẳng định không trông cậy vào được, chỉ có thể lựa chọn để thương hộ đổ máu một chút, chuyển áp lực thiếu lương thực lên trên người thương hộ.

Một chiêu này mặc dù có chút tổn hại, cũng bất lợi cho việc quản lý thương hộ ngày sau, nhưng nhất định phải thừa nhận, đây là biện pháp hữu hiệu duy nhất trước mắt.

Viên sư gia quay người đi làm chuyện này.

Bây giờ trong thành thần hồn nát thần tính, nha sai một ngày mười hai canh giờ đều đi tuần, người người thấp thỏm lo âu, cho dù là thương hộ có tiền cũng sợ nhiễm phải bệnh dịch mà chết bất đắc kỳ, không ít thương hộ đều muốn chuyển nhà đi nơi khác tránh một chút, nhưng mà cửa thành đóng chặt, bọn họ ra không được.

Những người này cũng muốn thám thính xem kế tiếp Huyện lệnh đại nhân sẽ sắp xếp thế nào, bởi vậy, Viên sư gia vừa đi mời người, những thương hộ kia không nói hai lời liền đến.

Trong đại đường nha môn, khoảng sáu mươi, bảy mươi thương hộ đang ngồi.

Trên mặt các đông gia chưởng quỹ đều phủ một tầng vải xô... Bọn họ cũng không hiểu vì sao phải che thứ này trên mặt, là nhìn thấy trên mặt những nha dịch kia đều che thứ này nên bắt chước theo.

3

Sau khi người đến đông đủ rồi, Viên sư gia đến thư phòng mời Thẩm huyện lệnh.

Hắn mới vừa đi tới bên ngoài, một nha dịch liền vội vàng đi tới: "Sư gia, Cao chưởng quỹ kia, nói hắn nhận, nhận tội hết..."

Viên sư gia suy nghĩ một lát mới nhớ tới Cao chưởng quỹ là người phương nào.

Người chưỡng quỷ muốn cưỡng ép mua bí phương của Tuệ Nhũ nhân không phải chính là họ Cao à, người bên ngoài, nghe thấy phong thanh chạy đến huyện Bình An, còn chưa bắt đầu làm việc, chuyện thu mua cách làm xà phòng liền bị gã sai vặt bên cạnh hắn ta lộ ra... Đại nhân phái hắn đi điều tra một chút, rất đơn giản liền tra được Cao chưởng quỹ này đến huyện Bình An, chuyện đầu tiên chính là cưỡng chiếm một quả phụ... Thế là, hắn lập tức bắt Cao chưởng quỹ lại, ném vào đại lao.

Đợt này bận giải quyết lưu dân nên quên mất Cao chưởng quỹ.

Theo hắn biết, Cao chưởng quỹ này vẫn rất có tiền, vậy không bằng làm thịt hắn một trận đi.

+

Mặc dù cách này có chút bẩn thỉu hèn hạ, nhưng số tiền kia dùng cho nạn nhân thì Viên mỗ hắn cũng không thẹn với lương tâm!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi