XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

"Đại nhân." Một lão thương nhân tuổi tác hơi lớn đứng lên nói, "Hôm nay tất cả thương hộ tụ tập ở đây, là vì dân bị nạn gom góp tiền bạc, chỉ cần là thương hộ huyện Bình An thì nên khẳng khái giúp tiền, như vậy, Tuệ Nhũ nhân, có phải hay không cũng nên bày tỏ một phen?"

Thốt ra lời này, rất nhiều thương hộ ở đây nhao nhao gật đầu.

Tuệ Nhũ nhân, là cửu phẩm nhũ nhân Thánh thượng thân phong, nàng xuất thân từ bách tính, cũng nên xả thân vì bách tính, có thể nào không đếm xỉa đến được?

Mấu chốt nhất là, bọn họ nghe nói, mỗi ngày phường xà phòng của Tuệ Nhũ nhân sản xuất mấy ngàn khối xà phòng, một ngày có thể kiếm được trăm lượng bạc ròng, như thế tính ra còn có tiền hơn cả Vương viên ngoại.

Vương viên ngoại bỏ ra ba ngàn lượng, Tuệ Nhũ nhân chí ít phải bỏ ra năm ngàn lượng.

Ánh mắt Thẩm huyện lệnh lạnh lùng quét về phía người nói chuyện kia.

Những thương nhân này có thể kinh thương ở huyện Bình An toàn bộ đều nhờ quan phủ che chở. Tuệ Nhũ nhân người ta có thể làm buôn bán lớn như thế lại không có bất kỳ quan hệ gì với quan phủ huyện Bình An cả.

Còn nữa!

Hắn cười lạnh: "Chư vị cho rằng, đơn thuốc chữa bệnh mới cải tiến hôm qua như thế nào?"

"Nhi tử của nhũ mẫu ta sốt cao không hạ, sau khi dùng thuốc, sáng nay đã tốt hơn rồi." Vương viên ngoại chắp tay nói, "Đại phu Nhân Đức Đường nói phương thuốc này do một thần y vân du kê ra, xin hỏi Huyện lệnh đại nhân, thần y này họ gì tên gì, mẫu thân của ta thân thể có việc gì, cũng muốn thỉnh thần y đến bắt mạch cho mẫu than."

"Người trình phương thuốc lên chính là Tuệ Nhũ nhân." Viên sư gia cười lạnh nói, "Tuệ Nhũ nhân vì sao không đến, là bởi vì ba ngày qua, Tuệ Nhũ nhân cực nhọc ngày đêm, không thể nghỉ ngơi đầy đủ để nghiên cứu phương thuốc, cổ có Thần Nông nếm bách thảo, hiện có Tuệ Nhũ nhân tự mình thử thuốc... Sau khi phương thuốc có hiệu quả, Tuệ Nhũ nhân liền ngã bệnh, sốt cao không lùi, bệnh tình hung hiểm, cũng không biết có thể gắng gượng được hay không... A! Chỉ là bảo các ngươi nhả ra một chút bạc mà thôi, ai cũng không chịu, mà Tuệ Nhũ nhân thì thiếu chút nữa mất luôn cả cái mạng..."

4

Tất cả mọi người ở đây đều ngây dại.

Phương thuốc mới đúng là dùng mạng của Tuệ Nhũ nhân đổi lấy sao?

Trong bọn họ có một số người từng gặp qua Tuệ Nhũ nhân, lúc này trong đầu đều là nụ cười dịu dàng của Tuệ Nhũ nhân, giọng nói ôn hòa của nàng...

Tuệ Nhũ nhân đại nghĩa như vậy, trái lại bọn họ...

Lúc này, một thân ảnh từ cửa chính đi tới, chính là Cao chưởng quỹ bị nhốt ba bốn ngày.

Hắn âm thanh lạnh lùng nói: "Các ngươi thân là người huyện Bình An thì nên có trách nhiệm và ý thức bảo vệ huyện Bình An... A, ta một người xứ khác, đến huyện Bình An chưa tới mười ngày, thấy được thảm trạng huyện Bình An bây giờ, ta cũng không nhịn được cảm thấy thê lương, ta nguyện ý vì bách tính và lưu dân ngoài thành huyện Bình An dâng ra một phần sức lực của mình. Lần này tới huyện Bình An, Cao mỗ là vì làm ăn, tổng cộng mang theo năm ngàn lượng bạc ròng, toàn bộ quyên cho quan phủ huyện Bình An, còn thỉnh Huyện lệnh đại nhân chớ có chối từ!"

Cao chưởng quỹ một mặt hiên ngang lẫm liệt.

Nội tâm lại đang nhỏ máu.

Cũng bởi vì hắn và quả phụ bán đậu hũ trong thành có đầu đuôi, nên bị bắt vào nhà giam, hành hạ đau khổ ba bốn ngày.

Nếu như hắn không giao số tiền kia, hắn sẽ bị kết tội, Viên sư gia nói tội này ít nhất phải ngồi ở trong nhà lao ít nhất ba năm.

Hắn đến huyện Bình An là vì làm ăn, sao có thể tự nhiên trở thành phạm nhân được.

Dùng tiền tiêu tai, coi như là làm ăn lỗ đi.

Viên sư gia cười to: "Cao chưởng quỹ chính là người đại nghĩa, là may mắn của bách tính huyện Bình An chúng ta, hi vọng mọi người lấy Cao chưởng quỹ làm gương nhé."

Những thương hộ huyện Bình An ngồi bên dưới còn có thể nói cái gì nữa, trước có Tuệ Nhũ lấy thân thử hiểm, sau có người xứ khác quyên năm ngàn lượng bạc, bọn họ thân là người huyện Bình An, từng được Thẩm đại nhân che chở, còn có thể có lý do gì từ chối nữa?

"Lý Ký Trà Hành, một ngàn lượng bạc."

"Từ Ký Tửu Hành, năm trăm lượng bạc."

"Khách sạn Duyệt Lai, hai trăm lượng bạc."

"Tiệm tạp hóa Trương Ký, năm mươi lượng bạc."

"..."

Đám thương hộ đều nhịn đau bỏ tiền.

Bọn họ đại khái là đối chiếu ba năm tiền thuế để quyên tiền, bảy tám phần cộng lại, cuối cùng vậy mà lên đến hai vạn lượng bạc trắng.

Thẩm huyện lệnh mặt mày rạng rỡ, chậm rãi nói: "Sau khi có tiền rồi, tiếp đó chính là mua lương thực, bản quan lấy giá cả một trăm văn tiền một cân để thu lương thực của các vị, lần này là tự nguyện."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi