XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

An trí lưu dân 2

+

"Huyện Bình An đang lúc nguy nan, chuyện riêng không nên đề cập tới." Thẩm huyện lệnh đè nén tâm tình kích động: "Số hoàng kỳ này một mình huyện Bình An cũng dùng không hết, lưu lại một nửa, còn lại một nửa chia đều cho các huyện khác."

Thẩm Chính có chút không đồng ý: "Mấy huyện lệnh huyện Bạch Vân huyện Phượng Hoàng lúc trước luôn bày sắc mặt với cha, bây giờ còn giúp bọn họ làm gì?"

"Vi phụ đâu phải giúp bọn họ, đây là không có cách nào trơ mắt nhìn dân chúng chết đi." Thẩm huyện lệnh sờ sờ râu: "Bọn hắn trước kia xem thường ta, vậy thì bây giờ, ta liền hung hăng làm thịt bọn hắn một khoản. Năm trăm văn tiền một cân, không tính là quá phận a, cứ theo cái giá tiền này kết toán cho Tuệ Nhũ nhân. Viên sư gia, ngươi đi lấy bạc."

Lần trước sau khi các thương hộ "khẳng khái ủng hộ", huyện nha lập tức trở nên giàu có, Viên sư gia cũng không đau lòng chút tiền này.

Hai bao tải tổng cộng hơn hai trăm cân hoàng kỳ, thanh toán cho Triệu Nhị Cẩu hơn một trăm lượng bạc.

Sau khi có vị dược liệu hoàng kỳ này, trong thành khôi phục chế độ một ngày ba bữa thuốc.

Hai ngày trôi qua, những bệnh nhân ở huyện Bình An lơ lửng bên bờ vực cái chết giảm đi rất nhiều, một số bệnh nhân ho khan sốt cao thể nhẹ cũng dần dần ít đi, bệnh tình của toàn bộ huyện Bình An nhanh chóng ổn định... Việc kiểm soát cổng thành cũng được nới lỏng một chút.

Mà lúc này, huyện lệnh mấy huyện phụ cận rốt cuộc mới có thể gặp mặt, cùng bàn đại kế.

Tám chín người ngồi ở đại sảnh huyện Bình An, bởi vì bệnh dịch đã tạm thời khống chế được, bởi vậy chủ yếu thảo luận vấn đề an trí lưu dân.

Bạch huyện lệnh thở dài: "Tri phủ đại nhân nói, an trí lưu dân tại chỗ, đến tột cùng là phải an trí như thế nào đây?"

Trịnh huyện lệnh mở miệng: "Huyện chúng ta thu hoạch không tốt, chính bản thân nông dân cũng đang thiếu lương thực, làm sao nuôi được nhiều lưu dân như vậy?"

Thẩm huyện lệnh cau mày nói: "Nếu không kịp thời an trí những lưu dân này, bọn họ còn có thể tiếp tục chạy loạn về phía bắc. Nếu lưu lạc đến tận kinh thành, vậy thì đại sự không ổn. Tri phủ đại nhân đưa ra hành động này, chính là ý tứ của triều đình, cũng là ý tứ thánh thượng, chúng ta không thể buông lỏng."

"Lưu dân ở huyện Bạch Vân chúng ta gần hai trăm người, nhiều người như vậy, thật sự quá khó để an trí. Cần có lương thực, cần xây nhà, còn phải cho ruộng..." Bạch huyện lệnh khóc lóc mở miệng: "Huyện Hà Khẩu giàu có, huyện Bình An an ổn, nhất định sẽ có năng lực tiếp nhận lưu dân... Ta nguyện ý đem chiến tích vốn thuộc về huyện Bạch Vân nhường lại cho Thẩm huynh cùng Phó huynh."

Một năm nay, huyện Bạch Vân vẫn luôn xếp ở dưới cùng, một chút chiến tích cũng không làm ra, đã như thế, dứt khoát vò mẻ không sợ sứt.

Mấy huyện lệnh khác cũng phụ họa theo, dù sao lần sát hạch lần sau cũng không có hy vọng thăng quan, chỉ có thể mặc kệ.

Sau khi mấy thương hộ ở huyện Bình An bị làm thịt, bọn họ muốn noi theo cũng không được, bởi vì mấy thương hộ người nào cũng cáo ốm, căn bản cũng không cho bọn họ cơ hội...

"Chúng ta vô năng, không cách nào an trí lưu dân, kính xin Thẩm huynh Phó huynh vươn tay giúp đỡ."

"Huyện ta một ngày chỉ có thể cung cấp một bữa ăn, ai nguyện tiếp nhận lưu dân, trong huyện còn dư lại ba trăm cân lương thực toàn bộ tặng hết."

"Kho lúa huyện ta còn hai trăm cân, cũng sẽ lấy ra toàn bộ..."

Khóe mắt Thẩm huyện lệnh cũng quất thẳng tới.

Nếu ai nguyện ý hỗ trợ an trí hơn ba trăm lưu dân huyện Bình An, hắn cũng nguyện ý đem vạn cân lương thực còn lại của huyện nha cho ra ngoài.

"Dư mỗ trong huyện nha còn có việc quan trọng cần xử lý, cáo từ trước."

"Trước khi trời tối tiểu đệ sẽ đem lương thực và lưu dân tới, cáo từ."

"Ta cũng đi trước."

Nhóm huyện lệnh giải tán hết, chỉ còn lại Phó huyện lệnh huyện Hà Khẩu cùng với Thẩm huyện lệnh hai mặt nhìn nhau.

Phó huyện lệnh vừa đứng lên, liền bị Thẩm huyện lệnh níu lấy tay áo: "Lão Phó, huyện Hà Khẩu các ngươi có bến tàu lớn, thương gia lui tới, là huyện trấn giàu có nhất ở phụ cận, ngươi cũng không thể bỏ gánh không làm..."

"Phụ cận chúng ta có tổng cộng hơn ba ngàn lưu dân, cũng không phải là con số nhỏ." Phó huyện lệnh mở miệng: "Huyện của hai người chúng ta, mỗi bên an trí một nửa, thế nào?"

Phó huyện lệnh hàng năm đều có chiến tích xếp hạng nhóm dẫn đầu của Hồ Châu, đương nhiên hắn không thể để cho quan lộ của mình dính chút vết nhơ được, lúc này liền cẩn thận thương nghị với Thẩm huyện lệnh.

Mặc dù chuyện lưu dân là chuyện cực kỳ phiền toái, nhưng nếu như xử lý tốt thì sau này lên chức, tất nhiên bọn hắn cũng sẽ có phần.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi