XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Ngày tốt lành sắp đến 2

Một người bật khóc làm cho một đám người cùng bật khóc theo.

Bọn họ cho rằng mình sẽ chết trên đường đi, cho rằng sẽ chết đói chết bệnh hoặc bị đánh chết, nhưng khi đi đến đường cùng lại gặp được một con đường tươi sáng, bằng phẳng.

Được nhận lương thực, chia ruộng, còn có tiền công, ngày lành sắp tới rồi.

"Khóc cái gì mà khóc!" Lý chính tức giận mắng: "Thôn Đại Hà chúng ta cũng không chuộng khóc tang, đều nhịn nước mắt lại cho lão tử!"

Trình Loan Loan đứng trên bục nhìn về phía mọi người và mở miệng nói: "Lần này phường xà phòng có may y phục mùa đông, ta đã bảo người làm thêm hơn trăm bộ, còn may thêm một ít chăn mùa đông, giá cả cũng không tính là đắt, những người có nhu cầu có thể đi đến bên kia xem một chút."

Trên người những lưu dân này đều chỉ là áo mỏng, một lớp hoặc hai lớp vải, cũng không biết bọn họ làm thế nào mà sống được đến tháng chạp của mùa đông lạnh lẽo này, mắt thấy sắp có tuyết rơi, chỉ mặc như vậy là không đủ, chẳng may bị bệnh lại xảy ra dịch bệnh thì rất không tốt.

Dù sao phường phải may một lượng lớn trang phục làm việc nên cũng làm chung luôn, tổng cộng làm ba trăm bộ y phục mùa đông, cùng với một ít chăn mùa đông.

Triệu Đại Sơn và Triệu Nhị Cẩu lấy tất cả y phục và chăn ra, bày bán ở cửa nhà.

Y phục mùa đông là bốn mươi văn tiền một cái, chăn mùa đông là sáu mươi văn tiền, cũng có một số đồ độn giữ ấm khác như bông lau... Những lưu dân kia vừa mới lĩnh tiền, tự nhiên muốn cải thiện cuộc sống một chút, ấm no là việc lớn ưu tiên hàng đầu, mười cân lương thực cho một người đã có thể chống đỡ tạm thời một thời gian, cho nên hiện giờ giải quyết chuyện chống rét là việc hàng đầu.

Về cơ bản mỗi người đều mua một bộ y phục mùa đông và chăn, còn vật liệu độn, bọn họ lựa chọn tự đi ra ngoài tìm kiếm, có thể tiết kiệm được gì thì tiết kiệm.

Chỉ một cuộc họp đã làm cho lưu dân buông bỏ phòng bị, bắt đầu thực sự quyết định hòa nhập vào thôn Đại Hà.

Mà thôn Đại Hà được rót thêm máu tươi, bắt đầu tỏa ra sức sống mới.

Từng hộ lưu dân bắt đầu ổn định, sau khi nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau toàn bộ lao vào làm việc.

Hơn ba trăm người mới được bổ sung, có thể sống trong chạy nạn đến bây giờ, bất kể là lão nhân hay hài tử, tình hình sức khỏe cũng coi như không tệ, có thể làm nửa sức lao động để sử dụng.

Cả thôn có hơn một ngàn người cùng nhau làm việc hăng say, hai trăm mẫu đất rất nhanh đã được trồng xong cây dâu tằm.

Đại viện gạch xanh của nhà Ngôn chưởng quỹ, xưởng dệt vải của Tào gia cũng đều được xây dựng gần xong, kế tiếp chính là tiến hành cất nóc.

Chỉ có ao nhà Trình Loan Loan, mới vừa mới hoàn thành được một nửa, mục tiêu của nàng là hy vọng có thể hoàn thành trước tết, đương nhiên cũng không bắt buộc phải hoàn thành kịp, chỉ cần trước khi khai xuân có thể đào xong là được, nếu không khí mùa xuân vừa đến, mưa xuân miên man, khắp nơi đều là vũng bùn thì sẽ không dễ làm chuyện này.

Bùn đất được đào lên trước đó cần có người vận chuyển đến bên kia núi, hiện giờ những người mới của thôn Đại Hà này chuyển bùn đất đến cửa nhà mình.

Ban ngày bọn họ đào bùn, sau khi làm xong sẽ bận rộn làm gạch sống, mùa đông khô ráo, gạch sống làm xong có thể rất nhanh khô, sau khi qua cày bừa vụ xuân có thể kịp thời xây nhà đất.

Nhà tranh chỉ giống như một nơi ở tạm thời, một ngôi nhà đất mới có thể làm cho mọi người thực sự cảm thấy yên tâm.

Bận rộn như vậy, rất nhanh đã đến ngày mười lăm tháng Chạp.

Thời tiết cũng càng ngày càng lạnh, ngay cả đám tiểu tử không sợ lạnh kia cũng bắt đầu đốt lửa cho giường đất.

Trong nhà có một đám tiểu tử, bảy tám người, tất cả đều chen chúc trên giường đất đi ngủ, mỗi đêm đều phải ầm ĩ hồi lâu mới yên tĩnh một chút.

"Đại bá nương, tuyết rơi rồi!"

Xuân Hoa ở bên ngoài bận rộn trở về, trên tóc dính một ít bông tuyết nhỏ.

Trình Loan Loan vội vàng đứng dậy đi ra bên ngoài nhìn, là thật sự có tuyết rơi, bông tuyết nhỏ từng mảnh từng mảnh rơi xuống, càng ngày càng lớn, cũng càng ngày càng dày đặc.

Tục ngữ nói, tuyết lành báo hiệu một năm bội thu.

Sau khi thu hoạch vụ lúa thứ hai từ gốc rạ, cả thôn đều đốt gốc rạ trên đồng ruộng, nhưng chưa chắc đã thiêu chết toàn bộ trứng châu chấu, hôm nay một trận tuyết rơi dày này nhất định có thể đông chết những trứng sâu bọ chưa bị thiêu chết trong đất, năm sau là một năm bội thu.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi