XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Cả thôn chia thịt lợn 1

Hai mươi chín tháng chạp.

Tuyết vẫn còn rơi, tuyết đọng trên đất tiếp tục dày lên, dấu chân in trên tuyết tạo thành một cái hố sau.

Bông tuyết rơi xuống thót, bị huyết lợn nhuộm hồng, trong lòng mỗi người cũng đều đang rực lửa, năm sau chắc chắn sẽ là một năm mới rực rỡ.

Trình Loan Loan trong nhà có bảy người, nàng là trưởng bối, bốn nhi tử, một nhi tức, lại thêm một tiểu tôn nữ, tổng cộng có thể lãnh hai cân một lạng thịt.

Tuy số thịt này có vẻ hơi ít nhưng không cũng không sao, chỉ cần trong nhà có thịt, nàng có thể mua thêm một ít từ thương thành, lặng lẽ thêm vào.

"Nhà các ngươi có bảy người, hơn nữa còn có Ngu phu tử, Hạ sư phụ, Khổng tú nương, còn có Trình đồng sinh, A Phúc cùng Ngô Tiểu Chùy, tổng cộng là ba cân chín lạng." Lý chính cười tủm tỉm nói: "Đều lấy thịt sao, hay là đổi một ít nội tạng và xương cốt?"

Trình Loan Loan vừa muốn xua tay.

Lý chính liền mở miệng nói: "Có thể ở lại thôn Đại Hà ăn tết, suy cho cùng là có duyên với thôn của chúng ta, không quan tâm có phải là người trong thôn hay không, thứ nên có thì nhất định phải có, các ngươi nói có phải hay không?"

Người xếp hàng phía sau sôi nổi gật đầu.

"Ngu phu tử là tiên sinh dạy học a, sao có thể không ăn thịt?"

"Tiểu Hạ hôm nay cũng ra sức bắt lợn rừng, cần phải chia cho Tiểu Hạ một phần."

"Trình đồng sinh ở trong thôn chúng ta lâu như vậy, tính sao thì cũng đã là một nửa thôn dân thôn Đại Hà."

"Khổng tú nương dạy thêu hoa không thu tiền, chúng ta có thịt đương nhiên cũng sẽ chia cho nàng, không cần lấy bạc."

"A Phúc và Tiểu Chùy cũng rất hiểu chuyện, sao có thể không cho hài tử ăn thịt chứ."

"Theo ta thì cũng phải phân cho Thẩm thiếu gia một chút, tuy rằng người không ở đây nhưng lễ nghĩa của chúng ta không thể thiếu."

"..."

Mọi người đều ta một câu ngươi một chữ, trên mặt đều là ý cười hiền hòa.

Trình Loan Loan cười rộ lên: "Ta muốn hai cân rưỡi thịt lợn, một cái chân giò lợn, một miếng sườn non, và phần còn lại thì đổi thành xương và nội tạng."

Nàng cầm thau lớn đưa qua, rất nhanh thau đã đầy ắp, trong lòng có một loại cảm giác vui sướng.

Không chỉ thôn dân thôn Đại Hà mới có phần, những người mới tới thôn cũng được lãnh thịt lợn rừng, một người ba lượng, không có chút nào bất công.

Hôm nay là hai mươi chín tháng chạp, buổi tối phải chuẩn bị những món ăn phải có trong ngày tết, từng nhà đều nhóm lửa bắt đầu làm thức ăn.

Rất nhiều người tới nhà Trình Loan Loan mua củi đốt, số củi đó là được lấy ra từ kho củi của phường xà phòng, vào lúc tuyết rơi, nhiệt độ hạ xuống thấp như thế này thì ngắn ngủn bốn, năm ngày đã bán gần hết.

"Thẩm, củi đốt không còn dư lại nhiều lắm." Ngô Tiểu Chùy đi đến nhà bếp báo cáo: "Dựa theo thói quen dùng củi trong nhà mà tính toán một chút, số củi còn thừa lại trong nhà chỉ có thể sử dụng tới mùng bảy tháng giêng."

Trình Loan Loan mở miệng nói: "Chờ qua năm rồi tính tiếp."

Nếu sang năm tuyết ngừng rơi thì chuyện này cũng dễ giải quyết rồi.

Nếu mà không có củi khô thì củi ướt cũng không phải là không dùng được, chỉ là hơi phiền toái một chút.

"Tiểu Chùy, con gác lại chuyện của phòng thu chi một chút, rửa tay rồi qua đây hỗ trợ." Trình Loan Loan chỉ chỉ thớt thịt heo trên thớt: "Đem chỗ thịt này băm ra đi, băm càng nhuyễn thì sư tử đầu ăn càng ngon."

Ngô Tiểu Chùy nghi hoặc khó hiểu: "Thịt này cùng với đầu sư tử thì liên quan gì ạ?"

Triệu Tứ Đản cười ha ha: "Trước kia ta cũng cho rằng sư tử đầu là dùng đầu sư tử để làm ra, sau này mới biết được đó lại là thịt viên chiên."

Ngô Tiểu Chùy bối rối đỏ mặt: "Thịt viên này ta cũng chưa từng ăn qua..."

"Ăn rất ngon." A Phúc liếm liếm môi: "Nhị tỷ ngươi làm sư tử đầu so với tửu lâu còn ngon hơn." Hắn vừa nói vừa nhào bột.

Hôm nay phải làm rất nhiều món chiên, đây là phong tục ăn tết của thôn Đại Hà Thôn, thịt viên chiên, đậu hủ thịt viên chiên, rau hẹ thịt viên chiên, bánh rán chiên, bánh chẻo chiên... Còn phải làm một ít đồ ăn vặt cho hài tử, kẹo mạch nha, bánh bột đường, nhà bếp bận rộn, bàn ăn trong nhà chính cũng bận theo.

Ngu phu tử cùng Hạ Tiêu cũng tới, chẳng qua này hai người này không biết làm gì, liền ngồi bên cạnh uống trà, tán gẫu một ít chuyện chính trị đương thời.

Khổng tú nương thì tại làm một ít món điểm tâm hiếm lạ, trong thôn chưa thấy qua, chỉ đơn giản dùng bột mì, trứng và đường là đã có thể làm ra đủ loại điểm tâm.

Những thứ này đều là chuẩn bị cho ngày tết hôm sau, người một nhà bận rộn đến khuya mới nghỉ ngơi.

Sáng ngày ba mươi tháng chạp, Triệu lão đầu tử sai hai nhi tử khiêng cái bàn lớn nhất trong nhà ra, tổng cộng đã bày ra ba chiếc bàn.

Nguyên liệu nấu ăn mà Triệu gia đã chuẩn bị đều mang lại, cùng nhau làm một bữa cơm đoàn viên thịnh soạn, đây là tập tục trong thôn, cho dù đã phân gia, nếu cha nương vẫn còn thì vãn bối nhất định phải cùng họp lại ăn một bữa cơm đoàn viên.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi