XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Bữa tối cực kỳ phong phú, một tô canh trứng nấm, một cái bánh rau dại và mỗi người một bát mì, mọi người đều tỏ vẻ thỏa mãn.

Sau khi ăn xong nhân sắc trời con chưa tối hẳn, Trình Loan Loan đứng lên nói: "Nhị Cẩu, con với nương đi sang nhà Lý chính."

Triệu Nhị Cẩu biết là chuyện gì lập tức đứng dậy đi theo nàng.

Lúc này là thời điểm rảnh rỗi nhất trong ngày, chúng phụ nhân túm tụm ngồi tán dóc, còn mấy nam nhân ngồi hút thuốc lá, tiểu hài tử kéo nhau chơi đùa. Gió đêm thổi đến như xua tan đi hết thảy phiền não... Nhưng mà đi đến đầu thôn, nhìn thấy quan tài của bà Triệu Nhị, tất cả phiền não liền trở về.

Chỉ cần một ngày không mưa thì chuyện này vẫn có thể xảy ra.

Trình Loan Loan đi tới nhà Lý chính, mấy hài tử ở trong sân nhặt rau, bạn già của Lý chính đang vá áo. Bà nhìn thấy Trình Loan Loan đến, thoáng ngạc nhiên hỏi: "Nương Đại Sơn tới có việc à?"

Trình Loan Loan cười nói: "Ta tới tìm Lý chính thúc nói chút chuyện, thúc có ở nhà không vậy?"

"Ở trong." Bạn già của Lý chính vuốt trâm cài ở trên tóc một cái: "Lý chính thúc của ngươi mất ngủ cả đêm qua, lát nữa còn muốn đi bờ ruộng nhìn thiên tượng..."

Nhìn thiên tượng để đoán thời tiết.

Cả một đoạn đường, trên trời không mây. Ngày mai trăm phần trăm sẽ không mưa.

Trình Loan Loan vừa đi qua cửa, đã thấy Lý chính ngồi ở bàn. Tay ông cầm quyển sách, đó là một quyển sách viết về thời tiết.

Nàng tới thời đại này được nửa tháng, đó là lần đầu tiên nhìn một quyển sách làm cho nàng cảm động.

Nhưng cảm động cũng không lâu lắm.

Lý chính nhăn mày, hô: "Thiết Trụ, con lại đây, chữ này đọc như thế nào?"

Triệu Thiết Trụ chạy qua, mười phần tự tin bảo: "Đây là chữ cao."

Mày Lý chính nhăn càng sâu, lẩm bẩm: "Vân biến cao trời sẽ mưa, biến cao là cái gì nhỉ?"

Đoạn này Trình Loan Loan nghe cũng không hiểu, thò đầu lại gần nhìn qua. Mặt nàng biến đen, đó là chữ hậu, tầng mây biến hậu, khả năng sẽ mưa.

Sai một chữ làm vặn vẹo ý nghĩa của cả câu.

Lý chính cười nói: "Nương Đại Sơn, ta biết được vài chữ đều học từ Thiết Trụ. Đứa nhỏ này thông minh, về sau có tiền đồ."

Triệu Nhị Cẩu hâm mộ: "Thiết Trụ thông minh quá."

Triệu Thiết Trụ kiêu ngạo nâng cằm lên: "Ta còn biết viết chữ nha."

Hắn lấy bút viết lên giấy ba chữ: "Đây là tên của ta, tên ta được ông nội lấy."

Rõ ràng gọi Triệu Thiết Trụ, hắn viết thành Triệu Thất Chủ...

Trình Loan Loan nhịn xuống xúc động muốn sửa chữ, xoay đầu nói: "Thúc, ta có một chuyện rất quan trọng nói cho ngài biết."

Lý chính buông quyển sách trong tay, sắc mặt trở lên nghiêm túc. Lần trước Nương Đại Sơn sang đây nói về ngọc măng cho ông nghe, ông cảm thấy chuyện này càng quan trọng hơn.

"Ở trên núi ta phát hiện nước." Trình Loan Loan từ tốn kể: "Nước giữa hai ngọn núi chưa bao giờ được khai thác qua. Nếu dẫn nước từ trên núi xuống dưới, dẫn vào ruộng lúa. Năm nay sẽ không phải lo không có lương thực nữa."

Bỗng Lý chính đứng lên: "Nương Đại Sơn không được nói bừa, ta sẽ tin..."

Đời đời Triệu gia sinh sống ở nơi đây hơn trăm năm chưa bao giờ phát hiện qua trên núi có nước, Lý chính không tin thì bình thường thôi.

Trình Loan Loan đang muốn mở miệng nói tiếp thì có người vọt thẳng vào trong nhà: "Lý chính! Không tốt! Việc lớn không tốt! Miệng giếng cuối cùng ở trong thôn không còn nước rồi!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi