XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Thời vận của lão Thẩm tới rồi 1

Gió đêm se lạnh.

Thẩm huyện lệnh cùng Viên sư gia ngồi xe ngựa suốt đêm trở lại huyện nha.

Không có thời gian ngủ, vừa vào thư phòng liền bắt đầu viết tấu chương. Đầu tiên là viết về tai họa do lưu dân mang đến, cùng với việc an trí sau này... Tiếp theo, tổn thất do trận tuyết lở lần này mang tới, tình huống ruộng đồng bị thiệt hại, tình hình thương vong của dân chúng, đồng thời trình bày kỹ càng các biện pháp mà huyện Bình An tiến hành... Ở cuối tấu chương, nhấn mạnh đến thôn Đại Hà, cũng chính là thôn Đại Hà kia, trong tai họa dùng phương thức đặc biệt bảo đảm an toàn cho bản thân.

Sau khi tấu chương viết xong, chân trời đã nổi lên ánh sáng.

Viên sư gia vẫn luôn ở bên cạnh mài mực, thấp giọng nói: "Đại nhân trở về ngủ một lúc đã, tấu chương này cho người đưa đến Hồ Châu cũng được."

Thẩm huyện lệnh đứng lên: "Vẫn là ta tự mình đi một chuyến mới tương đối yên tâm được, chuẩn bị xe ngựa đi."

"Đại nhân, không vội." Viên sư gia đau đầu: "Trước hết để trù nương chuẩn bị một ít đồ ăn thanh đạm, ăn chút gì đó đã rồi đi."

Bận rộn cả một đêm, Thẩm huyện lệnh quả thật cũng đói bụng, vội vàng ăn một chén cháo cùng hai cái bánh bao, ngồi lên xe ngựa chạy về phía Hồ Châu.

Hồ Châu cách huyện Bình An cũng không xa, sáng sớm xuất phát, buổi trưa đã có thể đến rồi.

Hơn một tháng trước, lưu dân Hồ Châu vây thành, một đường đi tới đều là lưu dân quần áo tả tơi, gầy trơ xương như que củi. Chỉ mới ngắn ngủi một tháng qua đi, thành Hồ Châu đã khôi phục lại yên tĩnh cùng phồn hoa ngày xưa.

Ngày mùng tám tháng giêng, mấy nhà trong thành vẫn còn dán câu đối đỏ, treo đèn lồng đỏ thẫm, hương vị tết chưa tan.

Xe ngựa của Thẩm huyện lệnh dừng ở cửa phủ nha tri phủ đại nhân.

Gã sai vặt ở cửa đã quen biết với Thẩm huyện lệnh, trực tiếp mời người tiến vào.

"Lão Thẩm, một tháng không gặp, thật là nhớ nhung." Tri phủ đại nhân tâm tình không tồi:

"Người tới, dâng trà cho Thẩm đại nhân."

Thẩm huyện lệnh hành lễ xong, đem tấu chương trong tay đưa qua.

Tri phủ đại nhân mở tấu chương ra, không ngừng gật đầu: "Trong đợt nạn lưu dân lần này, huyện Bình An và huyện Hà Khẩu mỗi nơi tiếp nhận gần hai ngàn lưu dân, công lao của ngươi và lão Phó, bản quan đều đã đề cập trong tấu chương gửi lên. Nhất là ôn dịch lần này, nếu không phải Tuệ Nhũ nhân nghiên cứu ra phương pháp khống chế, cùng với phương pháp trị liệu, ôn dịch sẽ không ổn định nhanh như vậy. Công lao của Tuệ Nhũ nhân, bản quan cũng đã báo cáo trong tấu chương. Nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, trong vòng một tháng, ban thưởng của thánh thượng sẽ xuống tới một lần nữa..."

Tri phủ đại nhân dừng một chút rồi nói: "Lão Thẩm, ngươi phải cảm tạ huyện Bình An các ngươi xuất hiện một người như Tuệ Nhũ nhân, phẩm cấp của nàng tăng lên, thân phận của ngươi cũng sẽ nước lên thuyền lên. Nếu ngươi có ý định, tháng sáu năm nay có thể đem quan vị này thăng lên một chút."

Thẩm huyện lệnh lắc đầu: "Chiến tích của hạ quan hôm nay đều là do Tuệ Nhũ nhân mang đến, trên thực tế, hạ quan vẫn chưa làm gì cho dân chúng cả. Nếu thăng quan, hạ quan có chút đức không xứng vị. Đại nhân, chuyện của hạ quan cứ từ từ đã, bây giờ có việc quan trọng hơn, huyện Bình An phát hiện mỏ than..."

Tri phủ đại nhân lúc này mới nhìn tới trang cuối cùng, vẻ mặt không thể tin được: "Huyện Bình An thật sự là một mảnh đất lành mà..."

Thẩm huyện lệnh lấy một khối than thô màu đen trong bao gói ra, cung kính đặt ở trên bàn.

Tri phủ đại nhân là người phương Bắc, ở quê quán hắn cũng có núi than. Ở chỗ của hắn nhà nào cũng có người làm việc ở mỏ than, dùng công việc này để mưu sinh đương nhiên hắn cũng biết thứ này.

"Đây đúng là than đá, triều đình nấu sắt luyện khí, đều là dùng thứ này làm chất đốt, nhiệt năng liên tục không ngừng. Nhưng mà, thứ này phần lớn sinh ra ở phương bắc." Tri phủ đại nhân cảm thán: "Chỉ có thể nói, thời vận của lão Thẩm ngươi tới rồi!"

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi