XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

"Đại phu, đầu ta choáng, có phải bởi vì mang thai nam hài hay không?" Tôn thị vươn tay cánh tay, "Ta thích ăn chua, cũng giống như mang thai nam hài ấy nhỉ?"

Đại phu cẩn thận bắt mạch sau đó cũng không nâng bút viết đơn thuốc: "Vị tẩu tử này thân thể không tệ, tình huống của hài tử cũng rất tốt, không cần uống thuốc dưỡng thai, chú ý giữ vững tâm tính bình thản là được rồi."

Tôn thị hạ giọng: "Ta chủ yếu là muốn hỏi một chút, trong bụng là nam hay là nữ?"

Thái độ của đại phu vẫn ôn hòa như cũ: "Bắt mạch nhìn không ra nam nữ, mặc kệ là nam hài hay là nữ hài, đều là phúc khí."

"Làm sao lại nhìn không ra cơ chứ, ngươi không phải là đại phu từ Hồ Châu tới sao, Trần lang trung chân đất thôn bên cạnh còn có thể nhìn ra cơ mà, chỉ là giá cả mắc tiền một tí, cần một trăm văn." Tôn thị duỗi ra một cái tay khác, "Đại phu nhìn lại đi, nói không chừng sẽ nhìn ra đó."

"Ngươi cái bà nương này..." Triệu lão thái thái vừa vặn đi ngang qua, liền kéo Tôn thị lên, "Suốt ngày suy nghĩ chuyện này, ngươi là ăn no rồi không có chuyện làm đúng không, đi đi đi, trở về may tiểu y phục cho hài tử đi."

Lão thái thái kéo Tôn thị đi sang một bên, cất bước đi vào bên trong phòng, Thẩm huyện lệnh đang ngồi ở trong nhà chính, một đại phu cũng ngồi ở bên cạnh, một đầu dây đỏ xuyên qua trong phòng Trình Loan Loan, đại phu xem lại xem, nhưng dù sao cảm thấy có chút không đúng.

Thẩm Chính đi tới, ở bên tai Thẩm huyện lệnh thì thầm vài câu.

Con ngươi Thẩm huyện lệnh trừng một cái, lập tức nở nụ cười, nhưng không thể cười quá rõ ràng, cố ý thở dài một tiếng: "Tuệ Nhũ nhân đây là tâm bệnh, tâm bệnh, tâm bệnh phải cần tâm dược chữa trị..."

"Tức phụ lão đại của ta chính là luôn suy nghĩ cho bách tính thôn Đại Hà mới khiến bản thân thành ra như vầy." Triệu lão thái thái xoa xoa khóe mắt, "Đại phu à, tức phụ lão đại ta còn có thể cứu không?"

Đại phu này cảm thấy bối rối, hắn xem mạch nửa ngày, cũng không tìm được mạch đập, hoặc là nói, mạch đập thật sự là quá yếu ớt, hắn vậy mà không cảm giác được.

Vị Tuệ Nhũ nhân này là bệnh nguy kịch.

Đại phu buông tay ra, nâng bút liền bắt đầu viết đơn thuốc: "Ma hoàng, Bán Hạ, đảng sâm, can khương... Nhớ kỹ, không lo lắng không nóng nảy, tâm tình thoải mái, mỗi bữa ăn nhất định phải ép mình ăn hết..."

Đại phu ở bên ngoài tha thiết căn dặn, Trình Loan Loan thì ở trong phòng uống trà.

Sợi dây đỏ kia bị nàng buộc ở trên chân bàn, không phải nàng cố ý đùa nghịch vị đại phu này, mà là trước khi Hạ Viêm còn chưa bị xử trí, nàng nhất định phải luôn giả bệnh.

Đại phu viết phương thuốc, lắc đầu thở dài ra ngoài, bên ngoài có người hỏi, hắn trực tiếp lắc đầu.

Mặc dù hắn cái gì cũng không nói, nhưng lại truyền đi tin tức rất phong phú.

Đám người thôn Đại Hà lập tức một mặt bi thương.

"Nương Đại Sơn thật sự sống không lâu sao?"

"Nàng năm nay mới ba mươi bốn tuổi thôi, vừa làm a nãi, làm sao lại..."

"Đều do tên Hạ đại nhân kia, nếu không phải hắn muốn ăn thịt sói hoang, nương Đại Sơn làm sao lại tức thành như vậy."

"Nương Đại Sơn nếu như thật sự... Vậy chúng ta nên làm sao đây..."

Không biết bắt đầu từ lúc nào, nương Đại Sơn trở thành người đáng tin cậy của thôn, là một sự tồn tại còn quan trọng hơn cả lý chính, người người gặp phải phiền toái đều nghĩ đến tìm nương Đại Sơn lấy chủ ý, nương Đại Sơn sẽ không cố ý nói dễ nghe, nàng trực tiếp chỉ ra cái chính của vấn đề, giúp bọn họ giải quyết bao nhiêu phiền toái lớn.

Người tốt như vậy làm sao lại sống không lâu cơ chứ?

Lúc này, chậm rãi có mấy chiếc xe ngựa lái vào cửa thôn.

Chiếc xe ngựa dẫn đầu kia khắc dấu hiệu là Bạch gia Uyển Thành, người ngồi trên xe chính là Bạch Khải đã tới hai tháng trước.

Hắn hôm nay tới đây là lấy hơn vạn khối xà phòng đã đặt hồi năm ngoái.

Nhưng mà lần này vào thôn không giống như lần trước.

Hắn còn nhớ rõ, lần trước lúc tới đây, trong thôn đang tổ chức phong thái đại tái, tất cả mọi người đầy nhiệt tình, tinh thần gấp trăm lần.

Thế nhưng lần này giống như là có một cỗ mây đen bao phủ khắp thôn xóm, khiến hắn cũng bi thương theo.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi