XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Buổi chiều mặt trời càng nóng gắt hơn.

Dưới tán cây hòe, phụ nhân ôm hài tử đứng hóng mát, còn ở trên đất trống thì những người khác đang vây quanh lý chính.

Lý chính vượt qua đám người, đi đến một tảng đá lớn. Ông khoát tay, hiện trường mới an tĩnh lại. Thời tiết này thật sự là nóng quá, lại không có nước uống. Tất cả mọi người hy vọng ông nói nhanh cái để còn đi gánh nước nữa.

"Sáng nay, nương Đại Sơn dắt ta lên núi phát hiện trên núi có một chỗ nguồn nước."

Lý chính cũng không thừa nước đục thả câu, nói thẳng vào vấn đề.

Tất cả người trong thôn đều kích động lên, sau đó đè nén kích động lại, chờ lý chính nói tiếp.

"Trước đây không lâu, nương Đại Sơn phát hiện ngọc măng trên núi, đêm qua lại phát hiện nguồn nước, đều nhanh chóng nói cho ta biết." Lý chính nghiêm túc nói: "Ta biết người trong thôn rất có ác cảm với nương Đại Sơn, nhưng từ giờ trở đi nàng là ân nhân của toàn thôn dân chúng ta."

Đứng trong đám đông, Trình Loan Loan ngây người.

Nàng không nghĩ tới, trước đó lý chính còn đang nói chính sự thế mà ngay trước mặt toàn thôn dân đính chính danh dự cho nàng.

Nguyên thân ở trong thôn thanh danh rất kém, quan hệ rất căng thẳng với nhà chồng. Nàng ta cũng không hòa đồng với hàng xóm láng giềng.

Sau khi nàng xuyên qua, dù những mối quan hệ này đều có chỗ cải thiện, nhưng không mấy người qua lại với nàng. Họ thấy nàng xuất hiện, sau lưng vẫn sẽ nói vài lời khó nghe.

Một người phụ nữ hiện đại như nàng thật ra cũng không thèm để ý người ta nói xấu sau lưng. Họ thích nói gì thì nói, nàng cũng không mất miếng thịt nào.

"Nương Đại Sơn vốn không cần nói những này cho ta nghe, nhưng nàng vẫn nói. Nàng thật sự coi chư vị như người nhà." Lý chính nhìn đám người: "Nếu các ngươi vẫn cảm thấy không cần mang ơn huệ của nương Đại Sơn thì bây giờ có thể rời khỏi hội nghị của thôn Đại Hà."

Thái độ lý chính rất cứng rắn, mọi người không ai dám nói gì, chỉ có thể rối rít nói cảm ơn.

"Triệu đại tẩu tử, lần này đa tạ ngươi."

"Nương Đại Sơn, trước đó là ta hiểu lầm ngươi."

"Triệu thẩm là ta miệng rộng, thẩm không cần để trong lòng."

Mặc kệ đám người thật lòng hay giả vờ, ít nhất vẫn phải tỏ thái độ hữu hảo.

Trình Loan Loan cười nói: "Kỳ thật ta cũng không có làm gì, mọi người không cần khách khí."

Nàng không có vô tư kính dâng như vậy.

Về chuyện ngọc măng, nhà nàng sáu người đào cũng không hết, để nát trong đất, chẳng bằng đi làm việc tốt.

Về chuyện nguồn nước, dựa vào cả nhà nàng càng không thể làm được, dẫn nước từ trên núi xuống nhất định phải dựa vào toàn thôn dân cố gắng.

"Trên núi có nguồn nước, một khi đào mở sẽ có rất nhiều nước chảy ra, là nước suối, có thể trực tiếp uống, rất ngọt." Nét mặt lý chính lộ ra ý cười: "Thôn chúng ta có nước uống, không cần dùng lương thực đi thôn Trình gia hoặc thôn Quế Hoa đổi nước. Ông trời phù hộ cho thôn Đại Hà."

"Thật có nước."

"Tốt quá, chúng ta có nước uống rồi!"

"..."

Mọi người vui vẻ khoa tay múa chân. "Người có nước uống còn chưa đủ, chúng ta muốn để lúa cũng có nước uống."

Bỗng lý chính cất cao giọng nói, đám người vừa mới còn hứng phấn, tất cả đều ngẩn người ra. Để lúa có nước uống? Lời này làm sao khó hiểu như vậy?

"Triệu Nhị Cẩu, con đi lên nói cho mọi người nghe."

Lý chính nhường chỗ đứng lại cho hắn.

Sau khi xuống núi, Triệu Nhị Cẩu cố ý về nhà đổi một bộ quần áo. Tuy quần áo có rất nhiều miếng vá nhưng ít ra sạch sẽ hơn.

Hắn đi đến, có chút khẩn trương. Đây là lần đầu tiên Triệu Nhị cẩu đứng nói chuyện trước mặt nhiều người như vậy.

"Lượng nước trên núi rất lớn, dùng để tưới tiêu cho lúa không thành vấn đề. Chỉ cần chúng ta có thể dẫn nước vào ruộng lúa, năm nay rất có thể sẽ được mùa!" Triệu Nhị Cẩu từ từ bình tĩnh, nói năng trật tự rõ ràng: "Ta tính qua, từ trên núi xuống dưới núi dài khoảng ba nghìn trượng, cả thôn có bốn đến năm trăm sức lao động. Tất cả mọi người cùng một chỗ đào kênh, mất hai ngày rưỡi thì có thể đào một đường mương từ trên núi xuống."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi