XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Năm người bọn họ ngồi trên bàn, ngoại trừ A Phúc, ai cũng là người đọc sách, Trình Chiêu tuấn tú ôn nhuận, Thẩm Chính khí chất phóng khoáng, Tiền Huy toàn thân trên dưới viết hai chữ có tiền, Ngu Chiêm tuổi còn nhỏ đã lộ ra vẻ văn nhã xuất trần của người đọc sách.

Người của bàn bên cạnh nhịn được đi qua chào hỏi.

"Tại hạ gặp qua mấy vị huynh đài." Người kia một thân trường sam màu xanh nhạt, chắp tay đứng ở bên cạnh bàn, "Nghe khẩu âm của các vị huynh đài giống như là người bên huyện Bình An, tại hạ có đoán đúng không?"

Thẩm Chính từ trước đến nay không kiên nhẫn ứng phó với những người này, Tiền Huy việc không liên quan đến mình, Ngu Chiêm tuổi tác lại quá nhỏ, thế là chỉ có thể để Trình Chiêu ra mặt.

Trình Chiêu đứng lên, chắp tay đáp lại một cái, ôn nhã mở miệng nói: "Chúng ta đúng là từ huyện Bình An mà tới."

"Nghe nói năm nay huyện Bình An thi huyện án thủ, là một hài tử mới mười tuổi." Ánh mắt của người kia rơi trên người Ngu Chiêm, "Sẽ không phải là vị tiểu huynh đệ này chứ?"

Bị người nhắc đến, Ngu Chiêm cũng không tiện ngồi im nữa, hắn đứng lên nói: "Chỉ là án thủ thi huyện mà thôi, không đáng nhắc tới."

"Mười tuổi đã có thể có thành tựu này, thật sự là làm cho người ta hâm mộ, tại hạ Lý Châu."

Người kia tự giới thiệu một phen, "Có thể mạo muội biết danh tự của tiểu huynh đài không?"

"Lý Châu à Lý Châu, ngươi có phải bị mù hay không?" Người bàn bên cạnh đột nhiên ồn ào, "Vị tiểu thiếu gia của Ngu gia kia ngươi cũng không nhận ra?"

Vừa nghe đến hai chữ Ngu gia, sắc mặt của Lý Châu liền biến đổi, hắn nhìn Ngu Chiêm từ trên xuống dưới, mặt mũi tràn đầy không thể tin: "Ngươi, ngươi chính là Ngu Chiêm?"

Ngu Chiêm vừa nãy là vẻ mặt đạm nhiên, hiện tại, sắc mặt trở nên cực kỳ u tối.

Sao hết quên mất người đọc sách ở toàn bộ Hồ Châu đều biết cha hắn, cũng biết hắn, hắn không nên đứng lên ứng phó những người này.

Xung quanh bàn rất nhiều người đều bu lại.

"Ta còn nói tại sao tiểu tử Ngu gia không tham gia thi huyện, thì ra là trốn đến thâm sơn cùng cốc tham gia khoa cử."

"Chậc chậc, lại là án thủ của huyện Bình An, cha ngươi nhét cho Huyện lệnh đại nhân huyện Bình An bao nhiêu tiền, mới khiến cho ngươi một lần thi đã thành danh."

"Thượng bất chính hạ tắc loạn, cha ngươi không phải thứ tốt, ngươi..."

"Im ngay!"

Ngu Chiêm tức giận, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, tức giận rống lên.

"Ngươi tên gì?" Một nam tử khổ người cao lớn tiến lên, bỗng nhiên đẩy Ngu Chiêm một cái, "Cha ngươi là nỗi sỉ nhục của người đọc sách, ngươi vậy mà cũng vọng tưởng khoa cử, ngươi sẽ không tưởng là trốn đến huyện Bình An là có thể đi vào con đường làm quan đó chứ? Ta cho ngươi biết, nằm mơ..."

Thẩm Chính bỗng nhiên đứng dậy, đẩy Ngu Chiêm ra sau lưng.

Mặc dù hắn cùng Ngu Chiêm không có giao tình gì quá sâu nhưng mà Ngu phu tử đã dạy hắn rất nhiều, một ngày làm thầy, cả đời một cái, hắn tự nhiên phải bảo vệ nhi tử của lão sư.

Hắn đang muốn mở miệng, cánh tay liền bị Trình Chiêu kéo lại.

Trình Chiêu khe khẽ lắc đầu, lửa giận trong bụng Thẩm Chính đã vọt tới đỉnh đầu, căn bản là nhịn không được.

"Đêm trước thi viện tập trung ẩu đả sẽ hủy bỏ tư cách khoa cử." Trình Chiêu lẳng lặng giương mắt, nhìn về phía Ngu Chiêm, "Kìm chế tâm tình, chịu đựng những lời chỉ trích, nếu hạ thấp sự trong sạch để đổi lấy bình yên thì sẽ thành một nắm đất vàng. Tiểu Chiêm, ta hỏi ngươi, người khác phỉ báng ta, lấn lướt ta, khi nhục ta, cười ta, khinh khi ta, coi thường ta thì nên ứng xử như thế nào?"

Ngu Chiêm mím chặt môi.

Những người này vũ nhục hắn, hắn có thể tiếp nhận, nhưng không thể vũ nhục cha hắn.

Trình Chiêu lẳng lặng mở miệng: "Nhịn hắn, nhường hắn, mặc hắn, không cần để ý đến hắn, đợi mấy năm nữa ngươi lại để ý đến hắn."

Hắn ngồi xuống, lạnh nhạt nói, "Đồ ăn đã lên, ngồi xuống, ăn cơm."

Lúc hắn nói chuyện, trên người có khí thế nhàn nhạt lan tràn ra, một cỗ khí thế vô hình chấn nhiếp mỗi người.

Rõ ràng hắn ôn tồn lễ độ, khí chất như ngọc, nhưng mà lời nói ra lại không có người nào dám cắt ngang trêu chọc.

"Nói hay lắm!" Tiền Huy là người đầu tiên vỗ tay, "Trình huynh, sau này ngươi sẽ là huynh đệ tốt nhất của ta, nào, ta lấy trà thay rượu, kính ngươi một chén."

Thẩm Chính đẩy Tiền Huy ra: "Trình Chiêu là huynh đệ tốt nhất của ta, ngươi đi sang một bên cho ta."

"Vậy tốt thứ hai của ta là được rồi." Tiền Huy cười đùa tí tửng nhất định muốn chạm cốc với Trình Chiêu.

Có hai người này nói chêm chọc cười, bầu không khí trong sảnh khách sạn lập tức liền khoan khoái hơn rất nhiều, Ngu Chiêm tâm tình phức tạp ngồi xuống.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi