XUYÊN ĐẾN NĂM MẤT MÙA, TA TRỞ THÀNH MẸ CHỒNG CỰC PHẨM

Hai mắt Lý chính sáng ngời: "Nương Đại Sơn, chủ ý này của ngươi tốt lắm, ta đi lên núi một chuyến."

"Từ từ đừng vội." Trình Loan Loan vội hỏi. "Hiện tại vấn đề mấu chốt chính là dẫn nước xuống dưới, chuyện tìm đá kê mương có thể chờ tới mùa đông nhàn rỗi rồi hẳn sắp xếp người đi làm..."

"Nói phải nói phải!" Lý chính lại ngồi xuống, tò mò hỏi. "Nương Đại Sơn, sao ngươi biết nhiều như vậy?"

Trình Loan Loan khó khăn ho khụ khụ: "Trước đây ta ở nhà bà ngoại, ông ngoại của ta là một người nông dân có kinh nghiệm, mỗi khi trời mưa to, ông ngoại ta đã đào mương để dẫn nước đi, ta cũng chỉ dựa vào bức họa hồ lô này mà học theo..."

Mẹ ruột của nguyên thân là Trình lão thái thái từ một thị trấn khác đến thôn Trình gia, sau đó bà từ thôn Trình gia gả đến thôn Đại Hà, ông ngoại bà ngoại trong miệng nàng không biết đã qua đời được bao nhiêu năm, nói vòng vo nhiều như vậy, bất luận sau này phát sinh chuyện gì nàng cũng có thể đổ lên người ông ngoại bà ngoại, không cần lo lắng sẽ bị người khác phát hiện.

Khi hai người đang nói chuyện, Triệu Thiển Căn chạy nhanh tới, thở hổn hển nói: "Lý chính thúc, không tốt rồi, người thôn Quế Hoa lại tới nữa."

Lý chính chau mày, lập tức cười lạnh một tiếng: "Ngọn núi này là của thôn Đại Hà, nước trên núi đương nhiên cũng là của chúng ta, thêm nữa, ngọn núi này cách thôn Đại Hà gần hơn, chúng ta đã tập hợp bốn năm trăm người cùng đào mương. Lý chính của thôn Quế Hoa mấy năm nay làm không ít chuyện khiến người khác khinh thường, người trong thôn cũng sẽ không cam tâm tình nguyện lên núi làm việc đào mương."

Tuy nói là nói vậy, nhưng Lý chính vẫn quyết định lên núi một chuyến.

Trình Loan Loan về đến nhà, Ngô Tuệ Nương đã làm rất nhiều bánh bột ngô từ rau dại và kiều mạch, đặt ở trên bàn, ở giữa bánh còn nhét nửa quả trứng chim.

Nàng mang hai giỏ bánh lên núi, đi được hai phần ba đoạn đường đã nhìn thấy hai nhi tử của mình đang cầm nông cụ đào mương hừng hực, mệt đến mức mồ hôi nhễ nhại, ngay cả thời gian lau chùi cũng không có, thấy nàng đến đây cũng không chú ý tới.

Trình Loan Loan cũng không quấy rầy bọn họ, chỉ ngồi ở bên cạnh đợi trong chốc lát, sau đó đến giờ thay ca, Triệu Đại Sơn và Triệu Nhị Cẩu được thay ra, đang chuẩn bị nghỉ ngơi.

"Nương, người đến đấy à?" Triệu Đại Sơn lau mồ hôi một phen. "Lúc này mặt trời đã xuống núi rồi, sao lại còn nóng đến vậy?"

Triệu Nhị Cẩu nhìn thoáng qua sắc trời: "Không biết buổi tối nay có tiếp tục làm việc không, vẫn nên trở về nghỉ ngơi chút..."

Hắn còn chưa nói dứt lời, một nam nhân khoảng chừng bốn mươi mấy tuổi bên cạnh đã lớn tiếng nói: "Đương nhiên là tiếp tục đào!"

"Lý chính nói khoảng hai ngày rưỡi, vậy chúng ta ở đây làm việc suốt đêm, cùng lắm đến tối ngày mai sẽ đào được đến chân núi."

"Lúa dưới ruộng không thể chờ được, có thể nhanh lên thì đừng lười biếng."

Lý chính chắp tay sau lưng đi tới: "Không thể làm cả ngày lẫn đêm được, sẽ vắt kiệt sức của mọi người mất. Nhưng mà buổi tối không có mặt trời, làm việc sẽ thoải mái hơn một chút, vậy đêm nay làm xuyên đêm, sáng ngày mai mọi người nghỉ ngơi thật tốt, buổi chiều lại tiếp tục làm..."

Đám người lại càng nhiệt tình làm việc, chỉ chốc lát sau đã đào thêm được nhiều trượng.

Trình Loan Loan lôi kéo hai nhi tử đến bên cạnh tảng đá lớn rồi ngồi xuống, lấy từ trong giỏ ra hai phần bánh bột ngô đưa tới: "Trước tiên ăn cho no bụng rồi lại làm việc."

Kỳ thật hương vị của bánh bột ngô từ rau dại và kiều mạch không được ngon lắm, nhưng mà có thêm trứng chim ở giữa thì chẳng khác nào mỹ vị nhân gian. Ánh mắt Triệu Đại Sơn và Triệu Nhị Cẩu nheo lại, bộ dáng hưởng thụ mười phần.

Những người làm việc bên cạnh nhìn qua, hâm mộ muốn chết.

Bọn họ ở nơi này làm việc cả ngày, thế nhưng lão nương và phu nhân trong nhà còn không mang được một ngụm nước tới đây!

Đều nói Triệu đại tẩu tử thường xuyên ngược đãi con cái, nhưng nhìn một cái xem, đây là bộ dáng bị ngược đãi sao, thật khiến bọn họ muốn đi làm con của Triệu đại tẩu tử!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi