Chương 139
Đêm xuống, trăng lên.
Ánh trăng sáng soi tỏ bóng người tắm ngoài giếng.
Làn gió mang hơi ẩm từ sông lên xoa dịu cái nắng gay gắt của mùa hè.
Tiểu Đông ngồi bên giường thấp thỏm chờ đợi Hiểu Linh.
Hôm nay hắn cố ý thả thêm mấy bông hoa bưởi vào nước tắm để thân thể thơm hơn một chút.
Thê chủ thích mùi hoa bưởi, hắn biết.
Vừa có chút muốn nàng ấy nhận ra hắn chuẩn bị vì nàng nhưng lại ngại ngùng sợ thê chủ sẽ trêu ghẹo.
Nàng ấy liệu có nhận ra không?
Hiểu Linh bước vào nhà đã thấy Tiểu Đông ngẩn người rối rắm, không biết huynh ấy lại đang mải mê nghĩ cái gì.
Cô nhẹ nhàng tiến tới phía sau ôm lấy và đặt cằm lên đầu vai hắn;
- Huynh đang nghĩ cái gì vậy?
Hương thơm mát mẻ quẩn quanh mũi khiến Hiểu Linh ngẩn người giây lát.
Ban nãy khi tắm nhìn thấy vài xác hoa bưởi cô còn thắc mắc sao gió có thể cuốn chúng đi xa như vậy.
Nhưng bây giờ có lẽ cô đã hiểu.
Hiểu Linh mỉm cười, gương mặt chậm rãi đối diện với chiếc cần cổ nhạy cảm kia hít hà.
Làn hơi nóng bỏng mơn chớn da thịt.
Âm thanh tà mị:
- Huynh hôm nay thật thơm.
Là cố tình để cho ta không thể nhẫn nhịn mà ăn huynh sao.
Tiểu Đông?
Tâm Tiểu Đông run lên một nhịp nhưng cũng cảm thấy rất ngọt ngào.
Hơi thở của thê chủ sát bên khiến toàn thân nóng bừng.
Giọng nói có phần ấp úng:
- Ta… là ta thấy hoa bưởi nở nhiều quá nên hái dùng một chút..
Không..
không hề có ý như thê chủ nói.
Hiểu Linh thấy Tiểu Đông khẩu thị tâm phi thì sao có thể dễ dàng buông tha hắn như vậy.
Cô chậm rãi siết chặt vòng tay.
- Thật vậy sao? Nhưng ta nhớ huynh biết rõ ta thích mùi hoa bưởi mà.
Huynh lại tắm hương bưởi lên người như vậy thì không phải đang quyến rũ ta thì là gì?
Tiểu Đông không biết phải nói lại Hiểu Linh thế nào cứ ấp úng mãi.
Hiểu Linh cũng đành hướng câu chuyện đi một hướng khác:
- Tiểu Đông.
Đứa nhỏ đầu tiên, huynh hi vọng là trai hay gái?
Tiểu Đông mím môi đáp:
- Ta biết thê chủ sẽ không thích ta nói điều này, nhưng ta vẫn hi vọng đứa trẻ đầu tiên là con gái.
Hiểu Linh nén tiếng thở dài, nhẹ hỏi:
- Tại sao vậy?
Tiểu Đông đáp:
- Nếu đứa nhỏ là con gái đầu, thê chủ cũng hãnh diện mà ta cũng dễ sống hơn một chút.
Hiểu Linh nhẹ nhàng xoa bờ vai của Tiểu Đông, nói:
- Ta lại hi vọng đứa nhỏ đầu tiên là con trai.
Như vậy nó sẽ đỡ đần được cho huynh rất nhiều.
Con trai là tri kỷ của cha mà.
Ta hi vọng đứa nhỏ như Nhất Khang có thể giúp đỡ huynh một chút.
Tiểu Đông chậm rãi quay người lăng lăng nhìn thê chủ.
Ngài ấy muốn đứa nhỏ là con trai vì muốn đỡ đần hắn sao.
Nhưng lỡ như hắn không thể sinh con gái cho nàng… Tiểu Đông ngập ngừng:
- Thê chủ..
ta..
có thể hỏi ngài điều này sao?
Hiểu Linh đáp:
- Ân..
huynh muốn hỏi điều gì?
Tiểu Đông nhìn vào mắt thê chủ, gian nan nuốt nước bọt rồi hỏi:
- Giả như..
giả như ta không thể sinh con gái cho ngài thì sao? Giả như sau này có người có gia thế rất tốt muốn gả cho ngài thì sao? Khi đó… ta liệu có vị trí nào trong Phạm gia nữa không?
Trái tim Hiểu Linh như bị ai bóp nghẹt khi nghe những câu hỏi ấy, cô vẫn chưa tạo đủ cảm giác an toàn cho Tiểu ĐSo? Là do cô không nói rõ ràng.
Cô đưa tay chạm lên khuôn mặt đầy lo âu thấp thỏm của Tiểu Đông.
Cô chậm rãi đáp:
- Tiểu Đông, ta đây chỉ nói một lần duy nhất, đời này kiếp này không bao giờ thay đổi nên huynh chú ý lắng nghe và nhớ thật kỹ biết chưa?
Tiểu Đông khẽ gật đầu.
- Ta sẽ không lấy thêm bất kỳ một nam nhân nào hết dù cho lý do là gì đi chăng nữa.
Vị trí của huynh là số một và là duy nhất trong tim ta cũng như ở Phạm gia này.
Nếu không có con gái, ta sau này bắt dâu cho con trai ta.
Và nếu như chúng ta không có con, không sao cả.
Ta nhận nuôi trẻ mồ côi là được.
Tiểu Đông huynh nghe rõ chứ.
Ta yêu huynh, duy nhất chỉ có huynh.
Tin tưởng ta, được chứ?
Tiểu Đông vỡ òa trong hạnh phúc, vòng tay ôm lấy nữ nhân trước mặt.
Hắn trao đi con tim cho đúng người rồi.
Hắn tin nàng… đương nhiên là hắn tin nàng.
Dù thê chủ có nói điều gì hắn cũng sẽ tin vô điều kiện.
Chỉ là Tiểu Đông hắn ích kỷ, không muốn chia sẻ tình cảm của thê chủ với nam nhân khác mà thôi.
- Thê chủ..
ta tin ngài.
Ta cũng yêu ngài, thê chủ.
Hiểu Linh nhẹ nhàng vỗ về tiểu nam nhân của mình:
- Sau này không cho phép suy nghĩ linh tinh biết chưa? Ta về sau có thể sẽ phải đi đây đi đó rất nhiều, huynh lo nghĩ như vậy làm sao ta có thể yên tâm đây?
Giọng Tiểu Đông nũng nịu:
- Ân..
ta sai rồi.
thê chủ.
Hiểu Linh nhẹ cười:
- Biết sai rồi đúng không? Đến lúc nên vào chuyện rồi đó.
Những cảm xúc ngổn ngang tràn tới tối nay khiến Tiểu Đông hình như quên bẵng đi chuyện quan trọng kia.
Hắn ngơ ngẩn nhìn Hiểu Linh không hiểu chuyện gì.
Gương mặt ấy muốn đáng yêu có bấy nhiêu đáng yêu khiến Hiểu Linh lại nổi thú tính muốn trà đạp.
Dục vọng vừa lên, sắc thái quân tử nhàn nhã thường ngày của cô dường như hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một sắc nữ chính hiệu:
- Thật sự muốn ăn huynh xương cốt không chừa.
Đêm trăng thanh gió mát, bóng hai người trùng điệp.
Những âm thanh ngọt ngấy đến mê người.
Thân thể giao thoa, cảm xúc bùng nổ, ân ái triền miên..
Chương 140:
Hiểu Linh đọc xong ba tập Đại Lĩnh Nam sử lược thì cảm thấy may mắn khi người hiện tại ở ngôi cửu ngũ chí tôn là một người tài năng, khôn khéo. Đây cũng là lần đầu tiên Hiểu Linh chính thức biết quốc hiệu của nơi này là Nam Bình với mong muốn đất nước an bình thịnh trị. Nam Bình mặt đông giáp biển, phía bắc giáp đại quốc Bắc Hoa, phía tây giáp Tây An, phía nam giáp Lang San. Năm năm trước Bắc Hoa từng xua quân nam hạ, muốn thôn tính đất nước này nhưng gánh lấy thảm bại mà quay về. Với Tây An, hai bên có một đường biên giới tự nhiên là dãy núi Trường Tận nên việc xâm phạm lẫn nhau cũng ít xảy ra. Phía nam, Lang San thì thường xuyên quấy phá nơi biên cương, đột kích cướp phá.
Hiểu Linh ban đầu chỉ cảm thấy đất nước này có phần giống với lịch sử quê hương cô khi làm láng giềng với một kẻ to lớn phương Bắc luôn nhăm nhe xâm lược cho đến khi cô đọc hai cuốn tản văn địa lý kia. Tâm Hiểu Linh như run lên khi đọc về những dãy núi thấp song song phía bắc, có nơi đâm ra biển. Phía tây là dãy núi Hoàng Sơn với rừng rậm nối dài tới dải Trường Tận. Hiểu Linh cầm lại những cuốn sách ấy, đọc đi đọc lại để tìm ra những chi tiết nhỏ nhoi nhưng đáng giá nhất về nơi này để phác họa lên hình dáng Nam Bình.
Khi bàn tay nhẹ chạm lên trang giấy với những nét vẽ thô sơ, đơn giản, nước mắt Hiểu Linh bất giác chảy xuống.
Tiểu Đông lần đầu tiên thấy thê chủ điên cuồng đọc sách như thế nhưng cũng không dám ngăn cản. Ngài ấy vẽ một thứ gì đó lên trang giấy lớn mà hắn không hiểu được. Thê chủ đăm đăm nhìn trang giấy hồi lâu rồi khóc. Nước mắt trực trào rồi lăn dài trên má nhưng đôi môi lại nở nụ cười:
- Thê chủ… ngài… ngài làm sao vậy?
Tiểu Đông lo lắng tiến tới. Hiểu Linh gạt đi những giọt nước mắt, quay sang Tiểu Đông cười nhưng giọng nói lại nghẹn ngào:
- Ta.. không sao… Ta chỉ là…nhìn thấy một thứ quen thuộc nên…
Tiểu Đông không hiểu, nhẹ hỏi:
- Thứ quen thuộc, là gì vậy?
Hiểu Linh cười, kéo nhẹ tay Tiểu Đông để hắn đứng cạnh mình rồi chỉ vào tấm bản đồ thô sơ kia nói:
- Với những cuốn sách Chu thầy đồ đưa ta đọc. Ta đã thử vẽ ra địa hình của Nam Bình. Tỷ lệ chắc chắn không đúng nhưng về cơ bản sẽ như thế này. Tiểu Đông… nếu bản đồ này là đúng, nó gần giống với đất nước ta thời kỳ trước. Đột nhiên thấy nơi này giống đất nước mình khiến ta rơi nước mắt.
Tiểu Đông ngước nhìn Hiểu Linh rồi khẽ ôm lấy nàng, dựa đầu vào vai nàng. Thê chủ dù không nói ra nhưng ngài ấy vẫn mong ngóng về quê hương đất nước của mình. Hắn chẳng thể nói ra những lời an ủi, đành dùng hành động để khiến thê chủ nguôi ngoai đi một chút.
Hiểu Linh vuốt nhẹ mái tóc Tiểu Đông. Cô biết hắn đang cố gắng an ủi chính mình. Điều chỉnh tâm trạng lại một chút, Hiểu Linh nói:
- Ta không sao. Thật sự. Ta sẽ xin thầy đồ Chu đọc thêm sách để hoàn thiện thứ này. Nếu Nam Bình thật sự giống quê hương ta thì những kiến thức ta được dạy dỗ sẽ phát huy tốt nhất để giúp nơi này. Chắc vì thế nên ta mới phấn khích đến phát khóc như vậy.
Tiểu Đông cũng khẽ thuận theo:
- Ân.. thê chủ không sao là tốt rồi. Ngài còn có chúng ta.
Hiểu Linh khẽ đáp:
- Ừ. Nơi này ta còn có huynh và Phạm gia. Ta không cô đơn.
***
Hiểu Linh ngồi xuống bộ bàn đá dưới tán cây chờ đợi Chu Thanh An tan học. Giờ đã là giữa tháng 7, đám học sinh đi thi Hương toàn bộ đã lên đường, chỉ còn lại lớp học sinh nhỏ tuổi đi học. Cô hôm nay sang là để trả sách cũ, mượn sách mới. Sách nơi này rất quý trọng, nếu đọc chưa thuộc lòng thì cũng không dám trả lại vì sợ rằng sẽ không thể mượn lại nữa. Hiểu Linh chưa làm được bộ in kia nên cũng chỉ ghi chép lại những điểu cần ghi nhớ.
Đám trẻ tan học đi ngang qua cô, đứa bé nào trong làng biết Hiểu Linh đều chào hỏi rôm rả. Hiểu Linh cũng kiên nhẫn đáp lời từng đứa bé. Chờ lũ trẻ về hết, Hiểu Linh nhìn lên đã thấy Chu thầy đồ đứng ở bậc cửa. Cô cúi người vái chào bà từ xa. Chu thầy đồ khẽ gật đầu rồi nói:
- Vào nhà đi.
Nói rồi, bà quay người trở vào trong. Khi Hiểu Linh bước vào đã thấy sẵn chén trà được rót ra. Thầy Chu nói:
- Ngồi đi.
Bà lấy trong âu ra một đĩa trầu đã được têm sẵn đẩy về phía Hiểu Linh, bản thân cũng nhón lấy một miếng cho vào miệng. Phút chốc, khuôn miệng bà đỏ thắm nước trầu.
Hiểu Linh đón lấy chén nước nhấp uống. Cô khẽ nhíu mày, là trà khô sao, hàng hiếm đây. Vị trà chát nhẹ, hậu vị ngọt, hương thơm ngan ngát thoảng mùi sen. Thoáng chốc, cô đã uống hết ly trà trong tay. Thầy Chu thấy vậy liền rót thêm cho cô rồi nhổ bớt nước cốt trầu. Bà thong thả dùng khăn chấm đi vệt nước trầu còn trên môi, nói:
- Trà lá này là một người bạn gửi từ miền đồi xuống cho ta, rất ít khi mới có. Nhân tiện mùa sen nên dùng ướp vài lạng uống.
Hiểu Linh gật gù:
- Trà rất thơm, hương vị nhẹ nhàng. Vãn bối thật sự có diễm phúc khi được thầy cho uống thử thứ trà quý này.
Miếng trầu đỏ môi, chén trà đầu qua đi, Chu Thanh An mới vào công việc:
- Mấy cuốn sách ta đưa trò đọc thế nào rồi?
Hiểu Linh đặt chiếc tay nải lên bàn, cẩn thận mở lấy ra năm cuốn sách nguyên vẹn đưa lại cho thầy Chu:
- Dạ thưa, học trò đã đọc xong rồi.Hôm nay là muốn trả lại thầy và mượn những cuốn khác.
Chu Thanh An đón lấy mấy cuốn sách, hài lòng với trạng thái của chúng. Bà rất ghét những kẻ nào dùng sách cẩu thả, gấp nếp và thậm chí là ghi chú linh tinh lên đó. Bà hỏi:
- Sau khi đọc mấy cuốn sách, cảm tưởng của trò thế nào?
Hiểu Linh hít một hơi thật sâu rồi từ trong người lấy ra một tờ giấy lớn được cuộn tròn cẩn thận. Cô mở thứ đó lên bàn rồi nói:
- Mời thầy nhìn cái này dùm học trò một chút.