XUYÊN ĐẾN NỮ TÔN QUỐC

Bữa cơm tối hôm đó, Hiểu Linh được thỏa sức ăn canh cua như mình mong muốn. Mọi người ai cũng không ngờ loài vật toàn vỏ đó khi nấu canh lại ngon đến vậy. Lưu thị và Tiểu Đông trước đây khi đói kém cũng từng ăn cua, nhưng chỉ lựa chọn những con nhỏ rồi rang với chút muối ăn lót bụng mà thôi.

Hiểu Linh vừa ăn xong canh cua liền nghĩ ngay đến món riêu cua chua chua ngọt ngọt thì cầm lòng không được. Nhưng là nhà cô còn chưa có mẻ. Cô phải nuôi một chút mới được.

Tâm tình khoan khoái khiến Hiểu Linh dễ đi vào giấc ngủ hơn cho dù thời tiết oi nóng không chịu nổi. Đột nhiên, một thứ ánh sáng xé ngang bầu trời rồi ngay vài giây sau đó là tiếng sấm ầm vang làm cô giật mình tỉnh giấc. Mưa. Tinh thần vừa tỉnh, Hiểu Linh nghĩ đến đàn gà. Cô chưa che chắn gì cho tụi nó cả. Ngay lập tức cô bật dậy, rời giường. 

-     Thê chủ. Có việc gì sao?

Tiếng sấm cũng làm Tiểu Đông tỉnh giấc. Nhìn thấy thê chủ xuống giường, hắn ngồi nhỏm dậy hỏi. Hiểu Linh vừa sờ tìm chiếc nón vừa đáp:

-     Không có gì. Ta đi ra che chắn cho lũ gà. Ngươi cứ ngủ đi.

Tiểu Đông cũng nhớ ra, lật đật ngồi hẳn dậy, xỏ chân xuống giường.

-     Để ta giúp ngài.

Hiểu Linh lắc đầu:

-     Không cần, trời mưa tối, ngươi cứ ở trong nhà đi. Một mình ta ướt được rồi. 

Nói rồi, cô bước vội ra ngoài. 

Tiểu Đông chần chừ một hồi, cũng không dám trái lời thê chủ mà ra ngoài. Nhưng trong khi thê chủ đang ở ngoài kia chịu mưa, một mình hắn cũng không thể nằm xuống mà ngủ được. Hắn ngồi dậy, thắp chiếc đèn dầu nhỏ lên rồi đi lấy sẵn khăn khô, quần áo cho thê chủ. Một lát chắc chắn ngài ấy sẽ cần dùng. “ẦM…..” tiếng sấm vang lên làm Tiểu Đông run rẩy.

Hiểu Linh tranh thủ ánh sáng từ những tia chớp mang lại ra sức hoàn thiện phần che chắn cho lũ gà. Cơn mưa đầu mùa xối xả trút xuống làm cô ướt đẫm toàn thân chỉ trong vài phút. Sau một hồi vật lộn, cảm thấy đã ổn rồi, cô đi nhanh vào nhà. “Ầm….ầm… ầm…” ba tiếng sấm lớn đồng loạt vang lên. Không biết hai huynh đệ Lập Hạ, Tiểu Hàn có sợ hãi hay không. Ý niệm vừa động, Hiểu Linh xoay người đi xuống nhà dưới trước. Vừa dừng ở cửa, cô đã nghe thấy tiếng dỗ nhẹ nhẹ của Lưu  thúc:

-     Hai đứa không sợ, có thúc thúc ở đây. Không sợ… không sợ… ngủ ngoan nghe không…

Hiểu Linh mỉm cười, cũng may nhà dưới còn có Lưu thúc. Cô đẩy cửa lên nhà, ngay lập tức Tiểu Đông đi đến đưa cho cô chiếc khăn rồi cầm đi cái nón lá.:

-     Thê chủ, người thay đồ đi. Ướt hết cả rồi. Ta lấy cho ngài ly rượu, uống cho ấm người rồi đi ngủ.

Cô gật gật đầu, lấy khăn lau qua mặt rồi lau người thay quần áo. Không biết cơ thể này như thế nào. Nhưng cô trước kia có một bệnh cũ: hễ bị nhiễm lạnh là rất dễ bị cảm. Những lúc đó chỉ cần làm ấm người và thêm cốc nước gừng nóng là ổn. Đêm đã muộn như vậy, cô uống tạm chút rượu chắc cũng được.

Tiểu Đông rót lưng nửa bát rượu đi đến vừa lúc Hiểu Linh đang lau người. Dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn dầu, nhưng hắn có thể nhìn thấy rõ nửa người trên của thê chủ để trần, nàng đang rất nhanh lau đi những giọt nước mưa. Khuôn mặt hắn bạo hồng. Rõ ràng, thân thể của thê chủ hắn không phải chưa từng thấy, nhưng là tại sao cả người hắn như bị hỏa thiêu, tim đập bình bịch không ngăn cản được. Tay cầm bát rượu run rẩy. Ánh mắt hắn không dời đi được mặc dù tâm niệm gào thét: đừng nhìn nữa. Một cỗ cảm xúc không tên dâng trào trong hắn. 

Hiểu Linh thay xong quần áo thì thả mái tóc vừa búi gọn khi nãy để lau khô. Lúc nãy có chút nước ngấm vào. Cô nghiêng đầu lau tóc thì thấy Tiểu Đông đứng đó nhìn cô đăm đăm, nhưng là thần trí hình như lạc đến phương nào rồi. 

-     Tiểu Đông, ngươi mang rượu cho ta sao?

Tiểu Đông quẫn bách lúc này giật mình tỉnh lại trong mớ cảm xúc. Giọng hắn chưa hết run rẩy:

-     Thê… chủ… ngài…uống.

Cô ừ nhẹ một tiếng rồi cầm bát rượu uống một hơi. Rượu mạnh nhưng không khó uống. Cảm giác nóng rực từ miệng chảy xuống dạ dày làm Hiểu Linh có chút rùng mình.

Tiểu Đông vẫn nhìn từng động tác của Hiểu Linh, không bỏ sót một chi tiết. Từ lúc nào, từng hành động của thê chủ lại khiến hắn mê mẩn ngắm nhìn đến như vậy. Nhưng là, thê chủ luôn đối xử với hắn như với hai tiểu đệ làm hắn không biết phải làm sao. Nàng không cần hắn có phải hay không?

Hiểu Linh sửa soạn xong thì lên giường ngủ. Vẫn thấy Tiểu Đông đứng đó thì gọi:

-     Đi ngủ thôi.

Tiểu Đông ân một tiếng nhỏ đáp lại rồi cũng leo lên giường. Hiểu Linh uống bát rượu vào, tuy rằng người có ấm lên nhưng là cũng có chút khó chịu nên chưa ngủ ngay lại được. Mưa vẫn xối xả chưa dừng. Sau cơn mưa này hẳn là thời tiết dịu mát đi không ít. “Ầm…. ầm… ầm….” sấm chớp đánh rung trời làm cô có chút giật mình. Chợt cảm nhận thấy người nằm bên có chút run rẩy:

-     Tiểu Đông… ngươi sợ?

Tiểu Đông run rẩy đáp:

-     Thê… chủ… ta… có một chút… sợ….

-     Nằm lùi qua đây đi… tránh xa cửa sổ một chút.

Vừa nói, Hiểu Linh vừa vương tay ôm lấy eo Tiểu Đông kéo lại gần mình. Tiểu Đông vừa mừng vừa sợ tiến vào lòng thê chủ. Nàng là muốn hắn sao. Hiểu Linh cũng không nghĩ nhiều, theo thói quen vỗ nhẹ lưng hắn để trấn an như làm với Lập Hạ. Người có chút mơ màng, chắc hẳn rượu dần có tác dụng. 

Tiểu Đông với hành dộng của Hiểu Linh có chút ấm áp lại chua sót. Thê chủ là muốn trấn an hắn, cũng không phải là muốn hắn. Nàng thực sự ghét bỏ hắn rồi sao. Hắn muốn hỏi rõ một lần, để nếu thực sự thê chủ ngay cả thân thể hắn cũng ghét bỏ rồi, hắn sẽ không trông mong gì nữa. Hắn sẽ giúp nàng nạp thị rồi im lặng làm người. 

Một đôi tay ngập ngừng vòng qua eo, một thân thể nhỏ xinh tiến sát đến, một luồng hơi nhẹ nhàng ấm áp phun vào cổ làm Hiểu Linh có chút tỉnh táo lại:

-     Thê chủ… người muốn ta. Được không?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi