XUYÊN ĐẾN NỮ TÔN QUỐC


Nước đun vừa sôi thì Tiểu Đông cùng Lưu thị cùng trở về, trên tay đồ đạc theo ý Hiểu Linh mua không thừa không thiếu.

Hiểu Linh đón lấy con gà tiến hành công đoạn mà cô không muốn nhất: cắt tiết.

Cái này cũng lắm kỹ thuật chứ đùa.

Nhiều người cắt tiết xong gà vẫn chạy được, máu me văng từa lưa.

Chỉ nghe chuyện thôi cũng đủ ám ảnh.

Cô nhờ Tiểu Đông giữ cánh và chân gà.

Tay phải cầm cổ, lựa gạt ống khí và thực quản ra sau để tránh cắt trúng thì tiết lại không dùng được vì bẩn.

Đoạn lẩm bẩm:
Hóa kiếp cho mày.

Kiếp sau làm kiếp gì sống sướng hơn nhé.
Lưỡi dao cắt ngọt qua cổ gà.

Chờ nó không còn giãy nữa thì quyết đoán bẻ gắc một tiếng.

Xong xuôi, cô bảo Tiểu Đông:
Huynh đi vo gạo nếp đi, ta vặt lông được rồi.
Tiểu Đông ân một tiếng rồi buông tay đi lấy gạo.

Hai người ngồi gần nhau, mỗi người làm mỗi việc.

Nhưng Tiểu Đông chốc chốc lại ngẩng lên nhìn Hiểu Linh một chút.


Mặt thoáng chốc đỏ bừng rồi lại cúi xuống.

Ban nãy vì gấp gáp giữ lại nàng, hắn nói cái gì mà yêu thích nàng, chỉ nhận mình nàng là thê chủ.

Tuy đều là lời nói từ nội tâm hắn, nhưng giờ nghĩ lại vẫn rất xấu hổ, ngượng ngùng...!Thê chủ sẽ không nghĩ hắn to gan lớn mật làm càn chứ...!mà..

lần trước chủ động câu dẫn nàng...!cũng là hắn làm càn đi...!Càng nghĩ, Tiểu Đông càng nóng hôi hổi cả người.

Tối...!tối nay...!hắn...!hắn nên làm càn nữa không...!để giữ thê chủ lại.
Hiểu Linh xử lý xong đám lông gà thì dùng dao mổ moi.

Gà này để cúng nên không chặt phay như mọi khi được.

Cần để nguyên con, tạo dáng để luộc nữa.

Cái này thì cô quá thành thạo.

Gia đình cô trước đây ở nhà của ông bà, nên giỗ chạp gì cũng là một tay nhà cô làm cỗ.

Dùng dao cắt lớp da ngay giáp cổ và xương ức để rút đi diều, ống thực quản và khí quản.

Sau đó, cắt xung quanh phần lỗ hậu môn gà để từ đó móc hết phần nội tạng ra.

Cẩn thận chút để tránh vỡ ruột.

Xong đâu đó cô rửa sạch lại vài lần.

Hiểu Linh vật lộn cài hai cánh gà vào để tạo hình xong thì thở phào một cái ngẩng đầu lên.

Nhìn thấy Tiểu Đông cả khuôn mặt đỏ rực thì có phần lo lắng hỏi:
Tiểu Đông, huynh không sao chứ? Bị cảm nắng rồi?
Bị bắt gặp đang nhìn trộm khiến Tiểu Đông càng lúng túng, đáp:
Không...!không có.

Ta không bị cảm nắng...!gạo vo..

vo xong rồi.
Hiểu Linh gật gật đầu:
Không sao là may rồi.
Cô thả gà vào nồi luộc.

Rồi quay sang lấy gạo nếp Tiểu Đông đã vo xóc thêm chút muối, cho vào một nồi gang nhỏ, đổ xâm xấp nước rồi bắc lên bếp chở nhỏ lửa, nói:
Gạo nếp không kịp ngâm để đồ thì có thể nấu như cơm tẻ.

Nhưng nước chỉ để xâm xấp mặt gạo thôi vì nó hút ít nước.

Một lát cơm nếp cạn lấy thử một hạt xem độ mềm.

Nếu thấy hạt gạo còn trắng đục nhiều và khô thì rưới thêm chút nước.

Gạo nếp mềm và trong suốt là được.
Gà luộc xong, Hiểu Linh tận dụng nước luộc gà nấu nồi miến cùng lòng mề tiết.

Một phần nước khác thì nấu canh hẹ.


Con gà này chỉ có chút xíu mỡ nên cô đành dùng nó để xào mướp.
Giữa trưa, mâm cúng bày biện xong cũng được bê sang Nguyễn gia.

Trầu nước hoa quả vàng hương sáng nay mang sang còn chưa được thu dọn nên có thể đặt luôn lên bàn thờ cúng tiếp.

Hiểu Linh không biết mấy bài cúng thế nào nên cũng chỉ thắp ba nén hương, thành tâm vái vài cái rồi ra ngoài chờ.
Lưu thị nhìn bài vị của thê chủ, lại nhìn mâm cơm tươm tất mà Hiểu Linh chuẩn bị không khỏi rớt nước mắt, lẩm bẩm:
Thê chủ ngài xem.

Con dâu Hiểu Linh bây giờ rất tốt.

Con bé không chỉ đón ta sang phụng dưỡng, còn chính tay chuẩn bị mâm cỗ cúng kị cho ngài.

Thê chủ cả Tiểu Như nữa, hai người có thể yên tâm được rồi.

Ta sẽ sống tốt, Tiểu Đông cũng sẽ hạnh phúc.
Hương tàn, vàng mã cũng đốt.

Hiểu Linh cùng Lưu thị và Tiểu Đông trở lại Phạm gia.

Lập Hạ ở nhà cũng nấu thêm chút cơm tẻ cho mọi người ăn đỡ xót ruột.

Mâm cỗ cúng cũng thành mâm cơm trưa nay.

Hiểu Linh trước đây khi đón Lưu thị sang cũng đã có ý định rước bát hương của Nguyễn gia về bên này.

Là người hàng ngày thờ phụng khói hương gia tiên, cô không chịu nổi cảnh bàn thờ tàn hương lạnh khói.

Lần này đã quyết ở lại đây, cô cũng nên thực hiện ý nghĩ của mình rồi.

Hiểu Linh sắp xếp ngôn từ một chút rồi nói:
Nhạc phụ, người xem.

Giờ nhạc phụ ở bên này, ngày rằm mùng một nhiều khi cũng không đáo qua được bên kia.

Cảnh tàn hương lạnh khói, ta có chút chịu không được.

Ngài xem mấy ngày này, có nơi nào xem quẻ làm lễ, chuyển bát hương của nhạc mẫu và Như tỷ về bên này đi.


Ta thờ phụng cả hai nhà.
Lưu thị và Tiểu Đông ngỡ ngàng nhìn trân trân Hiểu Linh, như không thể tjn vào tai mình nữa.

Ông run run hỏi lại:
Hiểu Linh, con vừa nói gì?
Hiểu Linh cười cười, đáp:
Con nói là muốn rời bát hương Nguyễn gia về bên này để thờ phụng.

Nhưng con không biết lễ tiết cần phải làm những gì nên muốn ngài đi xem giúp.

Nhạc phụ cũng đừng cản con nói gì mà không hợp lễ tiết.

Con đã quyết thì ngài cứ nghe con là được.
Lưu thị trầm mặc:
Con quyết ý như vậy?
Hiểu Linh gật đầu chắc nịch:
Con chắc chắn không bao giờ đổi ý.
Tiểu Đông lệ rơi đầy mặt, đột ngột quỳ xuống lạy Hiểu Linh:
Tạ thê chủ...!tạ thê chủ...!đời này dù ngài không cần ta nữa, Tiểu Đông làm trâu làm ngựa cũng báo đáp ơn ngài.
Hiểu Linh luống cuống nâng Tiểu Đông dậy, đau lòng lau nước mắt cho hắn:
Huynh nói gì vậy.

Huynh là phu lang của ta.

Thì nhạc mẫu và Như tỷ là người nhà của ta.

Ta làm sao có thể để Nguyễn gia khói hương lạnh ngắt chứ.

Đừng khóc, ta đau lòng..


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi