XUYÊN ĐẾN TRƯỚC KHI ĐẠI LÃO HẮC HÓA

Chuyển ngữ: Gà - LQĐ

Thời Mộ chớp mắt, hốt hoảng nhanh chóng che giấu tâm tư, cô đứng dậy, khập khễnh đến bên cạnh Phó Vân Thâm, đưa tay ôm eo cậu, thuận tiện che kín dấu vết này.

Phó Vân Thâm như lâm đại địch, lập tức muốn đẩy cô ra.

“Phó Vân Thâm, tôi đau.” Cô cau mày, vẻ mặt khổ sở.

Phó Vân Thâm dừng lại, chậm chạp khoác tay lên vai Thời Mộ, dìu cô chậm rãi đi về phía trước.

Thời Mộ mặc quần màu đậm, nếu không nhìn kỹ, hoàn toàn không phát hiện được chỗ bị “rò rỉ”, cô níu chặt vạt áo đối phương, trong lòng run rẩy chỉ sợ cậu phát hiện, đồng thời đang suy nghĩ cách đối phó.

[Đinh! Ôm Phó Vân Thâm thành công, đạt được x500 điểm huynh đệ. ]

[Đinh! Ký chủ kích hoạt nhiệm vụ cao cấp, tán tỉnh Phó Vân Thâm, đạt được x2000 điểm huynh đệ.]

[Chúc mừng ký chủ đã trả sạch tất cả khoản vay, thưởng thêm x100 điểm huynh đệ, xin tiếp tục cố gắng.]

Hả?

Âm báo liên tục của hệ thống khiến Thời Mộ hơi ngớ ra, sao cô cứ cảm thấy có nơi nào không đúng lắm?

Trong lúc vô tình, hai người đã trở về ký túc xá.

Thời Mộ liếc thấy sữa tươi đặt trên bàn từ sáng sớm nhưng vẫn còn chưa được uống xong, ánh mắt cô hơi sáng lên, nói với Phó Vân Thâm: “Cậu đỡ tôi lên ghế ngồi một lát.”

“Không nằm hả?”

Cô lắc đầu: “Nằm khó chịu lắm, tôi ngồi một lát.”

Phó Vân Thâm không nói nhiều, dìu Thời Mộ lên ghế.

“Cậu có thể lấy giúp tôi một cái khăn lông không? Tôi muốn lau mặt.”

Cậu gật đầu, khoảnh khắc quay lưng lại, Thời Mộ đã cầm lên nửa hộp sữa xịt vào sau lưng Phó Vân Thâm. Đột nhiên xuất hiện cái gì dinh dính khiến Phó Vân Thâm ngẩn ra, nghiêng đầu nhìn lại, vẻ mặt không có biểu tình gì, ánh mắt hiện vẻ tức tối.

Thời Mộ cười híp mắt nhìn cậu: “Mới vừa rồi cậu ném tôi xuống, đây là trả lễ.”

Cô dương dương đắc ý, Phó Vân Thâm lẳng lặng nhìn chốc lát, bất đắc dĩ thở dài, đi tới giường cởi quần áo bẩn ra. Ngồi ở trên ghế, Thời Mộ căng thẳng, cực kỳ khẩn trương.

Cậu quay lưng lại, Thời Mộ thấy phần lưng gầy gò, vòng eo hấp dẫn săn chắc của thiếu niên nhưng một vết sẹo rẽ ngang đã phá hư vẻ đẹp toàn thân, vết sẹo kia như là Ngu Công [1] leo lên người cậu, dữ tợn tận xương, thành dấu vết mãi không bao giờ biến mất.

[1] Ngu Công: ý nói rết.

Dù lòng dạ Thời Mộ có cứng rắn đi chăng nữa, giờ phút này cũng có chút đau lòng, trong lòng còn mang theo áy náy nho nhỏ.

“Phó Vân Thâm, xin lỗi cậu.” Giọng nói Thời Mộ chân thành. “Tôi không nên giỡn thế với cậu.”

Thiếu niên liếc xéo, im lặng không lên tiếng thay quần áo sạch.

Cậu thu lại ánh mắt: “Thật sự không cần đi bệnh viện sao?”

“Không cần, chỉ có hơi đói bụng, cậu có thể mua cơm mang về cho tôi không?”

“Ừ.”

Cậu đồng ý, cầm phiếu cơm rời khỏi ký túc xá.

Đợi sau khi Phó Vân Thâm đi xa, Thời Mộ nhanh chóng đứng dậy khóa trái cửa, cô dùng chìa khóa mở cửa tủ ra, từ đống quần áo phía dưới lấy ra băng vệ sinh mình đã sớm mua xong, lại lấy “chim giả” ra, cuối cùng lục tìm cái áo của Phó Vân Thâm được để trên giường, đi vào phòng rửa tay.

Thời Mộ không dám chậm trễ, nhanh chóng cởi quần ra, chỗ chảy máu khiến gà giả của cô trở nên thê thảm không nỡ nhìn, thế nhưng phần cố định ở hai bên không bị sao cả, giữa hai chân thì dính một mảng đỏ ẩm, vô cùng ghê tởm.

Vẻ mặt cô khó coi, không bao lâu nữa Phó Vân Thâm sẽ trở về, một lát Chu Thực cũng sẽ về, bây giờ mà tắm chắc chắn là không kịp. Vội vã rửa ráy phần thân dưới, Thời Mộ cẩn thận dính băng vệ sinh vào.

Đời trước, Thời Mộ coi là một uploader có chút danh tiếng, lúc tham gia hoạt động từng vài lần dùng mì sợi, cho nên coi như đã quen, so với băng vệ sinh, bông vải còn thoải mái hơn (*). Cuối cùng, Thời Mộ mặc “gà giả” sơ cua vào. May là cô có dự kiến trước, lúc ban đầu mua cố ý mua hai cái, nếu không bây giờ sẽ gặp phiền toái lớn.

(*) khúc này mình không hiểu lắm, bạn nào hiểu thì góp ý giúp mình với, cảm ơn nhiều. (上一世的时暮算是一个小有名气的 up 主, 出席活动的时候用过几次面条, 所以还算习惯, 比起卫生巾, 棉条要舒服多了.)

Thời Mộ hứng một chậu nước, lưu loát bỏ quần áo bóng rổ của Phó Vân Thâm và quần mình vào giặt thật sạch sẽ.

Sau đó mở cửa ra, ngồi trở lại ghế tựa như không có chuyện gì.

Chốc lát, Phó Vân Thâm vào phòng, sau lưng còn có Chu Thực.
Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên diendanlequydon.com. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)

Vẻ mặt Chu Thực không vui, miệng hùng hùng hổ hổ: “Cái thằng đó, con mẹ nó, lần sau ông đây sẽ tìm người đánh bể trứng nó!”

Phó Vân Thâm đặt cơm lên bàn.

Thời Mộ ngẩng đầu: “Lão Hoàng thả cậu rồi hả?”

Chu Thực gãi gáy, nói: “Lần này Lão Hoàng thật kỳ quái, vừa nghe tôi đánh nhau vì cậu, lập tức bảo tôi đi, ngược lại Tô Thiên Lỗi 2b đó, bị bắt đi quét dọn mái nhà, ha ha ha ha ha, đáng đời! Quét chết cậu ta đi!”

Gương mặt Chu Thực cười có chút hả hê, sau khi cười xong, lo lắng tiến tới trước cô: “Mộ ca, cậu không sao chứ?”

Cô lười biếng liếc nhìn cậu ta: “Cậu đoán xem?”

Đôi mắt Thời Mộ khá đẹp, khi cô nhìn một người như vậy thì vô cùng quyến rũ, Chu Thực sửng sốt, vành tai ửng đỏ: “!@#$%$@, Mộ ca đừng nhìn người ta như vậy, quá khêu gợi.”

Thời Mộ: ???

“Cút ngay.”

Vẫn im lặng, Phó Vân Thâm nhấc chân đạp vào mông Chu Thực, một giây kế tiếp, một túi chườm đá nhét vào tay Thời Mộ: “Chườm.”

Túi chườm đá rất lạnh, cô ngẩng đầu: “Từ đâu có?”

“Phòng bếp nhà ăn.” Phó Vân Thâm đi tới bên giường, không thấy quần áo thì sợ run lên, nhìn về phía Thời Mộ: “Quần áo của tôi đâu?”

Thời Mộ nói: “Giặt rồi.”

Phó Vân Thâm cau mày: “Không cần, lần sau cậu đừng làm mấy chuyện dư thừa này.”

Cậu dường như có chút tức giận, sắc mặt vô cùng âm u.

“Tôi làm bẩn, không có gì là dư thừa cả.”

“Tôi nói không cần.”

Giọng cậu ta nặng nề hơn.

Giữa hai người đầy mùi thuốc súng, Chu Thực nhìn Thời Mộ lại nhìn Phó Vân Thâm, vội vàng đến cạnh Thời Mộ: “Mộ ca, cậu mau chườm đi, cởi quần ra chườm.”

... Cởi quần.

Dĩ nhiên Thời Mộ không thể nào cởi quần.

Cô tính đặt túi chườm đá ở vị trí dưới bụng ba tấc, cảm thụ đầu ngón tay lạnh như băng, Thời Mộ không khỏi chìm vào im lặng.

Chườm đá vào gà giả.

Thế đấy.

Đang im lặng, Chu Thực mặt to đột nhiên dán sát vào, cậu ta trợn to hai mắt, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu: “Mộ ca, không đúng...”

Giọng nói Thời Mộ mờ mịt: “Sao?”

Biểu tình Chu Thực có chút hoảng sợ: “Không lẽ cậu bị gãy thật rồi đấy chứ? Đá lạnh như vậy, thế mà đồ chơi của cậu lại không cứng?”

“...”

“... ...”

F***!

Cô không phải là nam!! Sao có thể biết cứng hay không cứng!!!

Giọng nói Chu Thực luống cuống hơn: “Không được không được, hay là Mộ ca à, chúng ta đi bệnh viện đi, tôi nghe nói trong 48 tiếng có thể nối lại! Cậu mới 17, vận mệnh không thể bị mất!”

Chu Thực đổ đầy mồ hôi lạnh, vẻ mặt còn gấp hơn so với cô. Đúng như câu Hoàng đế không vội thái giám gấp chết.

Thời Mộ không lên tiếng, thoáng liếc qua, thấy Phó Vân Thâm lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt đang đặt ở vị trí giữa hai chân cô.

Đây... đây nếu không suy nghĩ ra cách, đoán chừng sẽ bị vạch trần ngay và luôn!

Thời Mộ lặng lẽ đặt tay ở ngang hông, tìm được cái nút, lặng lẽ nhấn xuống, dùng tốc độ mắt thường có thể thấy nó phình lên thành hình lều nhỏ.

“Cậu xem.” Thời Mộ chỉ vào hai chân: “Có phản ứng rồi.”

May mà cô mua loại đa chức năng, 488 quá đáng giá!!

Nếu mua một cái gậy, trăm phần trăm sẽ bị hoài nghi, cô quả thật là một cô bé lanh lợi!

“Ủa?” Chu Thực nghiêng đầu, vẻ mặt càng thêm hoang mang.

Mí mắt Thời Mộ giật mình, cả trái tim bị cậu ta làm vọt tới cổ họng: “Lại, thế nào nữa.”

Con mẹ nó, cô chườm cũng chườm, cứng cũng cứng rồi, không thể bắt cô tự cởi quần và chứng minh mình không bị bất lực chứ?

Thật lâu, đang lúc Thời Mộ thấp thỏm, Chu Thực mới nói.

Cậu ta nói: “Mộ ca, của cậu nhỏ thật đấy, cái này có phải 13 cm không?”

“Xì.”

Vẫn đang im lặng, Phó Vân Thâm đột nhiên che miệng cười, cười không che dấu chút nào, đôi mắt tràn đầy đùa cợt và trêu ghẹo.

Đầu tiên là Thời Mộ ngẩn ra, tiếp đó mặt đỏ lên, nhặt hộp sữa tươi trên bàn lên đập tới: “Con mẹ nó, cậu cút cho ông! Tôi sẽ còn dài nữa!!”

Quyết định rồi, quyết định rồi, cuối tuần sẽ mua cái 18cm, lớn đến mức khiến hai con thỏ nhỏ chết tiệt kia phải gọi cha!!!!!

Chu Thực che gáy, vẻ mặt ủy khuất: “Tôi, tôi cũng không nói gì mà, ca, cậu tức giận như vậy làm gì.”

Thời Mộ càng tức: “Cút ——!”

Chu Thực dường như không nhìn thấy cô tức giận, nói tiếp: “Chẳng qua, may là cậu không gãy, lúc Tô Thiên Lỗi đập vào cậu thì tôi cũng bị hù chết.”

Thời Mộ quay đầu ra: “Cậu đừng nói chuyện với tôi.”

Hừ xong, Thời Mộ để túi chườm đá xuống, mở cơm Phó Vân Thâm mua cho cô ra, qua vài phút, cô cẩn thận chỉnh nút, làm mềm ớt giả.

“Ái chà, Mộ ca cậu đừng nóng giận, cậu còn trổ mã mà, đến lúc đó cậu nhất định sẽ dài như tôi thôi à.” Chu Thực lại không sợ chết ẹo tới trước mặt Thời Mộ, kéo quần kéo căng ra phía sau, phác thảo ra hình dáng.

Thời Mộ vừa nhìn, suýt nữa cơm trong miệng đã mắc ở cổ họng.

Ngũ quan cô vặn vẹo, khiếp sợ đồng thời cũng không khỏi cảm thán, hiện nay mấy đứa nhóc này trổ mã... tốt vậy sao?

Không biết Phó Vân Thâm dài bao nhiêu.

Nghĩ tới, đôi mắt Thời Mộ không tự chủ được liếc về phía Phó Vân Thâm.

Cảm nhận được tầm mắt cô, Phó Vân Thâm giương mắt: “Nhìn tôi làm gì?”

Truyện được dịch và edit bởi Diễn đàn LÊ QUÝ ĐÔN. Đăng tải duy nhất trên diendanlequydon.com. Những trang khác chỉ là bản copy. Xin hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản dịch hoàn chỉnh nhất cũng như để ủng hộ các bạn dịch có động lực ra tiếp nhiều bộ nữa. (LQĐÔN)
Thời Mộ không lên tiếng.

Cậu cong môi: “Yên tâm, cho dù cậu trổ mã, cũng không thể nào là ba tôi được, ha.”

Từ ha cuối cùng đó đầy ý khiêu khích.

Thời Mộ quay lưng rụt cổ, im lặng ăn cơm.

Cũng kỳ quái, có phải đeo đồ giả quá lâu nên bị ngu không, nếu không làm sao lại... hâm mộ một cách khó hiểu như vậy chứ?

A a a a a, cô thật sự hâm mộ chết rồi, ghen tỵ hận quá đi!

[Hệ thống, tôi muốn chuyển giới.]

Hệ thống: [...]

Hệ thống: [Có phải sắp tối rồi không?]

Thời Mộ: [Hả.]

Hệ thống: [Vậy cô ngủ đi, trong mộng cái gì cũng có.]

Thời Mộ: [Mẹ kiếp nhà mi.]

[Hệ thống nhắc nhở: Ký chủ nói bậy, tổn thương trái tim máy của hệ thống, khấu trừ x200 điểm huynh đệ để cảnh cáo.]

Thời Mộ không cam lòng, thậm chí còn mắng vài câu, sau khi bị trừ tầm 1000 điểm huynh đệ, trong lòng mới cô thư thái.

Không phải chỉ là điểm huynh đệ thôi sao, còn không lấy lại được chắc.

“Chu Thực, cậu giúp tôi vứt bớt đồ đi, tôi không thoải mái, muốn ngủ.”

Cô không khách sáo sai sử thằng cháu lớn ngốc bạch ngọt kia, đối phương tuân lệnh, lưu loát thu dọn xong cái bàn.

Thời Mộ đúng là không thoải mái, bụng như đang bị một đôi tay gắt gao lôi kéo, nhéo đến đau.

Trước kia cô chưa từng có loại cảm giác này, dường như thường bà dì tới đều không có việc gì, có thể nhảy nhót, cho nên rất khó thể hiểu được cảm giác “đau ngất” của những cô gái khác là cảm giác gì, giờ phút này, cuối cùng cô cũng cảm nhận được.

Trách thì trách thân thể này cốt thuần âm, quá yếu, cô nhất định phải khiến bản thân tráng kiện lên mới được.

Thời Mộ ôm bụng, thở dài thật sâu.

Cô đang đau và cố ngủ thì Chu Thực vứt đồ xong mới trở về, trên tay còn cầm theo hai túi.

Cậu ta đặt túi ở đầu giường Thời Mộ, nói: “Lúc tôi xuống lầu vừa vặn gặp Bối Linh, cô ấy bảo tôi đưa cái này cho cậu.”

“Cái gì vậy?” Thời Mộ nửa hé mắt, phát hiện bên trong chính là nước gừng đường đỏ, còn có một chén cháo cẩu kỷ nóng hổi.

Leng keng.

Điện thoại di động có tin nhắn tới.

[Bối Linh tỳ ba cao: Em không phải là con trai nên không hiểu lắm, nhưng... nhức trứng và đau bụng kinh chắc sẽ không có sự khác biệt, mỗi lần em đau mẹ đều pha nước gừng đường đỏ cho em, rất hiệu quả, Thời Mộ, anh cũng thử xem.]

[Bối Linh tỳ ba cao: Em không vào ký xúc nam sinh được, chẳng qua... Thời Mộ, anh đừng lo lắng, nếu thật sự xảy ra vấn đề, em sẽ dẫn anh đi khám, bệnh viện bên này khám không tốt, chúng ta ra nước ngoài khám, nếu nước ngoài vẫn không khám được, em sẽ, sẽ chịu trách nhiệm với anh!]

[Bối Linh tỳ ba cao: Là em đường đột, xin lỗi anh, còn có cảm ơn anh đã bảo vệ em, QAQ]

“...”

Hu hu hu, cô bé này thật là làm người ta quá xúc động rồi!!!

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi