Một ngôi trường nghiêm trang, cửa được canh phòng nghiêm ngặt, khi Lão Hoàng dẫn mấy người vào cửa, liền bắt gặp rất nhiều ánh mắt.
Vụ tai tiếng không lâu trước đây có ảnh hưởng lớn đến lão Hoàng, anh ta lớn lên lại thực dễ phân biệt, người ta nhìn thoáng qua đã nhận ra anh ta, chưa kể còn có Thời Mộ theo ở phía sau.
Ngoại hình Thời Mộ quá mức xuất chúng, mị cổ đem cả người cô khí chất cao lên không ít, thoạt nhìn hình tượng hoàn toàn không có cảm giác là một học sinh bình thường, mà như là một quý minh tinh đang nổi nào đó.
Trên đường đi, trước vô vàn ánh mắt dò xét không ngừng, Bối Linh ưỡn ngực thẳng , cố gắng chấn an mình không thể sợ hãi rụt rè , ném mặt mũi nam thần nhà mình đi được.
Vì thi đấu , quản lý cấp cao của trường trung học đệ nhất đã đặc biệt thiết lập một phòng chờ cho các học sinh đến tham gia cuộc thi. Lão Hoàng trực tiếp dẫn hai người đi qua, để lại Phó Vân Thâm và Hạ Hàng Nhất đang đợi ở khán phòng của nhà thi đấu.
Căn bản không có nhiều người tới xem loại hình thi đấu thể dục phát sóng này, mỗi trường học đều chỉ mang theo một ít học sinh hỗ trợ thôi , Phó Vân Thâm cùng Hạ Hàng Nhất ngồi ở hàng trước có chút nhàm chán.
Một tay Phó Vân Thâm chống má, nhàn nhạt nhìn điện thoại.
Lúc này đỉnh đầu đột nhiên phủ một bóng đen, phảng phất có mùi thơm.
"Cái đó ... tôi có thể hỏi cậu Wechat được không?"
Đó là một học sinh trường trung học , rất thanh tú , vẻ mặt lo lắng và hồi hộp.
Phó Vân Thâm hơi nhướng mi, trong mắt u ám, tràn đầy lãnh đạm, tóm lại không dễ chọc, cô gái sững sờ, cẩn thận lùi lại, vội vàng chạy đi.
Phó Vân Thâm cười híp mắt.
Hạ Hàng Nhất thì thào nói với cậu: "Vân Thâm , cậu thật là hung dữ, làm các cô ấy sợ hãi bỏ đi rồi."
"Ồ," Cậu tỏ ra vô cùng thờ ơ với điều này.
Hạ Hàng Nhất không nói nhiều, đảo mắt liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc dưới sân khấu đang kiểm tra thiết bị, vội vàng vẫy tay: "Thời Mộ!"
Giọng nói sạch sẽ vang lên trong phòng thể thao rộng lớn, ánh mắt của nhiều người trong nháy mắt hướng đến , nhưng khi người đó quay đầu lại, Hạ Hàng Nhất mới nhận ra mình đã nhận ra nhầm người, bóng lưng của người kia giống hệt với Thời Mộ. Nhưng trên người hắn mặc đồng phục học sinh của trường trung học đệ nhất , sắc mặt tái nhợt, biểu cảm nhàn nhạt, giống như một ma bệnh , hoàn toàn không có ánh mặt trời tràn đầy sức sống như Thời Mộ.
“Thời Lê?” Bạn học bên cạnh gọi hắn, Thời Lê quay đầu lại, lông mi run run, lập tức rời khỏi đại sảnh sân thể dục.
9 giờ 40, khoảng cách trước lúc bắt đầu thi đấu còn kém hai mươi phút nữa.
Thời Mộ và Bối Linh ngồi cùng phòng chờ với học sinh trường mình, không hề lo lắng chút nào, tiểu cô nương còn lén ăn bánh quy rồi lặng lẽ chia cho học sinh bên cạnh một chút.
Cô gái đang ăn bánh quy bí mật nhìn Thời Mộ, thấp giọng hỏi: " Nè , tớ hỏi xíu, người cạnh cậu thật đẹp trai, là nam hay nữ?"
Bối Linh cũng nói nhỏ: "Thời Mộ là con trai , nhưng mà là con gái cũng rất xinh".
Câu nói hùng hồn này khiến cô gái phải trố mắt nhìn, sau đó hỏi: " Cậu có phải là học sinh Anh Nam không?"
Bối Linh gật đầu: "ừm , cậu là học sinh cấp ba?"
Cô gái cười: "Ừ, cậu số mấy thì lên sân khấu ????"
Bối Linh đáp: " Số năm, vị trí trung gian."
Cô gái quay đầu nhìn Thời Mộ bí mật, trầm giọng nói: "Nói thật , cậu có thể giúp tôi hỏi thông tin liên lạc của cậu ấy được không?"
Bối Linh lắc đầu, trịnh trọng: "Tôi không thể giúp cậu ,như vậy đối với Thời Mộ là không tôn trọng . Nếu muốn, cậu có thể tự mình xin."
Trước sự từ chối, cô gái không hề tức giận, cả hai nhanh chóng chuyển chủ đề sang chỗ khác, ngay sau đó các cô gái khác tham gia cuộc thi cũng tham gia trò chuyện, Bối Linh rất dễ thương và tính tình rất nhiệt tình, hòa đồng với bất cứ ai.
Thời Mộ dựa vào lưng ghế liếc mắt, nghe thấy tiếng gõ cửa , đột nhiên một cái đầu thò vào, sau khi quay trái phải, ánh mắt hắn ở trên người Thời Mộ, "Bạn học Thời Mộ, có người gọi cậu ra ngoài nói có việc gì đó. "
Đôi mắt cô lóe sáng, đứng dậy và đi ra ngoài.
Ở lối vào cầu thang cuối hành lang, Thời Mộ nhìn thấy thiếu niên đang đứng đợi ở trong góc, trầm mặc một lát, định quay lại.
“Thời Mộ.” Thời Lê ngăn cô lại.
Cô quay lại, vẻ mặt rầu rĩ khóc: "Anh trai, sao anh cứ gọi tôi hết lần này đến lần khác vậy?"
Thời Lê vẫy tay với cô: "Lại đây."
Thời Mộ thở dài nhìn xung quanh, sau khi chắc chắn không có ai, cô mới miễn cưỡng bước tới, sợ có người phát hiện, cô liền đóng cửa cầu thang lại.
Thời Lê vẻ mặt bình tĩnh, trầm mặc nhìn cô; " Anh hỏi Dung Dung, em ấy nói hôm đó quán bar có chuyện, có người giúp cô ấy. Là em ?"
Thời Mộ đút hai tay vào túi, nhìn nghiêng: "Nếu là giúp cảm ơn thay em gái anh thì không cần, anh không còn việc gì chứ ? Tôi đi đây."
Hắn ta đột ngột nắm lấy cổ tay Thời Mộ, "Em đang giả trai ở Anh Nam à?"
Thời Mộ tỏ vẻ sốt ruột: "Không phải việc của anh."
Thời Lê siết chặt cổ tay cô, ánh mắt càng sâu.
Đương nhiên hắn biết đó không phải việc của mình, thật ra bấy lâu nay hắn chưa từng quan tâm đến cô, vì lý do thân thể nên hai người xa cách từ lúc sinh ra. Năm 16 tuổi Thời Mộ được đưa về, năm đó tình trạng của hắn rất tồi tệ. Một nửa trong số 365 ngày hắn phải ở bệnh viện để phục hồi sức khỏe, tự nhiên hắn cũng không thèm đoái hoài đến người em đột ngột có thêm này. Từ sau khi ở bệnh viện về, hắn nhận ra một điều lag Thời Mộ sống trên gác mái.
Từ nhỏ đến lớn, gia đình hắn nhiều lần nói với hắn “‘ Mộ sẽ giết con ”, giống như tẩy não, lặp đi lặp lại bên tai hắn hết lần này đến lần khác. Mà Thời Mộ đâu? Thời Mộ không có được như Thời Dung đáng yêu thảo hỉ, vĩnh viễn là bộ dáng kiêu ngạo, không phải trộm ném vào cặp sách hắn sâu bọ ,thì chính là đổ nước vào dương cầm của hắn, còn không thì là sử dụng biện pháp làm hắn xem những cái đó yêu ma quỷ quái, hắn không dám thân cận, cũng không cách nào thân cận được.
Thời Mộ giống như là một đóa hoa ăn thịt người, ai tiếp cận, cô liền hại chết .
Vốn cũng là anh em , máu liền huyết, tim liền tim, Thời Lê vốn tưởng rằng sẽ cùng cô sống như vậy, nhưng Thời Mộ thật rời khỏi Thời gia, hắn nhịn không được liền trong lòng nhớ mong.
Hiện giờ thấy Thời Mộ trong bộ dáng nam hài tử , trong lòng càng hụt hẫng lên.
Thời Lê liếc cô một cái, lấy trong ví ra một cái thẻ, đưa qua: "Đây, mua cái gì ngon."
Thời Mộ sửng sốt, nở nụ cười: "Anh coi tôi như ăn mày?"
"Anh không..."
Thời Mộ không cho anh cơ hội nói nữa, nhìn thời gian, mười phút trước khi cuộc thi bắt đầu, cô xoay người đi xuống lầu không chút suy nghĩ.
Kết quả, ngay khi chân trước bước ra, một bóng người từ bên ngoài đi vào, dùng hai tay đẩy mạnh vào lưng Thời Mộ, lực đạo đột ngột khiến sức nặng của cô dưới chân không ổn định, không kịp nắm lấy tay vịn , cô liền bị lăn xuống cầu thang.
Một tiếng nổ vang, Thời Mộ ngã xuống đất, đầu gối bị va chạm, toàn thân rã rời.
Thời Mộ nghiến răng chịu đựng đau đớn, sau đó khó khăn ngẩng đầu nhìn lên.
Lời của editor: Hôm nay chương ngắn ghê .... ???